Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao rồi, bây giờ vẫn ổn chứ?”

Hai người bơi trong con hào quanh thành rất lâu mới lên bờ, dừng chân ở khu rừng xa xôi hẻo lánh.

Ở đây có hơi xa, phải muộn một chút thị vệ của hoàng thất mới có thể tìm ra, bọn họ vẫn còn cơ hội thở dốc.

Chẳng mấy chốc, Lãnh Hoài Cẩn nhóm lửa, bảo cô cởi đồ ra hong khô, anh có hơi lo cho cô.

“Lúc nãy ở trong sông có khó chịu không?”

Vì chuyện mấy năm trước mang thai và rơi xuống biển, Thẩm Vị Ương rất sợ nước.

Biết anh đang sợ hãi và lo lắng điều gì, cô cười an ủi: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, em vô dụng đến nỗi có thể sợ tới bây giờ sao?”

“Anh quay lưng lại đi, nếu không, em thấy ngại lắm.”

Tuy hai người cũng đã làm không ít chuyện quá mức, nhưng bây giờ ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, bảo cô cởi hết đồ trên người ra để hong khô, ngồi khỏa thân bên

cạnh Lãnh Hoài Cẩn, trong lòng cô vẫn hơi ngại.

Cho dù không có ai, cô cũng cảm thấy làm vậy rất xấu hổ, không có cảm giác an toàn.

Lúc này, Lãnh Hoài Cẩn cũng không tranh thủ trêu ghẹo cô, anh nghe lời quay lưng lại, cởi áo trên người đặt trên đống lửa hong khô.

Đợi sau khi đồ của anh được hong khô, Lãnh Hoài Cẩn ga lăng đưa áo cho cô, bảo cô mặc vào người, sau đó anh nhận đồ của cô rồi đem hong khô.

Sao đồ của anh lại khô nhanh thế.

Thẩm Vị Ương cảm thấy là lạ, sau đó phát hiện dấu vết bị bỏng trên ngón tay anh.

Cô tức giận kéo tay anh qua rồi quát: “Anh gấp như thế sao? Anh không thể đưa đồ ra xa một chút rồi hẵng hong khô à?”

Anh rút tay lại, xoa tóc cô an ủi, dịu dàng cười nói: “Anh đâu có yếu đến thế, em mặc đồ vào đi. Ai biết lúc nào thì đám người kia sẽ đuổi tới đây.”

Thẩm Vị Ương đỏ mắt nhìn anh, vừa giận vừa đau lòng.

Lúc trước cô cứ trách anh không chu đáo, nhưng sau khi anh hiểu ra, người đau lòng vẫn là cô.

Cô gây nên tội gì đây?

Cô không nhúc nhích, Lãnh Hoài Cẩn giơ tay cài nút áo vest lại giúp cô.

Vóc người nhỏ nhắn, cô có thể mặc áo khoác vest ngoài của anh thành váy, như vậy thì dù có người lập tức qua đây cũng không cần phải lo vấn đề lộ hàng.

Điều quan trọng nhất là anh không thể để cô bị cóng rồi sinh bệnh.

Nhưng bên trong cô chẳng mặc gì, cứ thế mà cài nút cho cô đúng thật là giày vò.

Thẩm Vị Ương còn đang rầu rĩ chuyện anh không thương tiếc bản thân, bây giờ thấy lỗ tai của anh đỏ lên, ngón tay run rẩy cài nút áo, cô lại không nhịn được cười. Cô duỗi tay gõ vào đỉnh đầu của anh: “Ngài Lãnh, anh sao thế? Không phải chỉ cài cúc áo thôi sao? Sao anh lại làm như thể đang gõ bom vậy?”

“Không phải gõ bom, là buộc quà.” Cài xong cúc áo cuối cùng, anh không kìm được ấn cô vào lòng, thở dài nói: “Nếu không phải sai thời điểm, xem em còn cười được nữa không.”

Lần này, người đỏ mặt lại là Thẩm Vị Ương.

Cảm nhận được sự chộn rộn của anh, cô đỏ mặt và khàn giọng đáp lại: “Khụ khụ, họ cũng không qua đây nhanh thế đâu nhỉ. Nếu anh muốn thì, em…

“Vậy là em cảm thấy anh nhanh sao?” Anh buông cô ra, không hài lòng bóp gương mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của cô.

Lúc thấy mặt cô đỏ bừng vì ngượng cũng không dám nhìn anh, Lãnh Hoài Cẩn mới dịu dàng cười nói: “Anh không mê gái đến thế, không muốn em thiệt thòi.”

Nói xong, anh và cô lại tách nhau ra một khoảng, Lãnh Hoài Cẩn tiếp tục hong quần áo.

Anh vừa hong đồ vừa tìm chủ đề trò chuyện: “Hôm nay lúc anh một mình đi gặp Diệp Tu Ly, ông ta và anh chơi một ván cờ.”

Thẩm Vị Ương biết nơi này không tốt, cũng không muốn chọc anh. Cô ngồi một bên, nhánh cây đảo qua đảo lại nhánh cây đang cháy để lửa cháy lớn hơn.

Nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy lạ: “Chỉ chơi một ván cờ, không nói chuyện gì khác nữa sao?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Đúng. Chỉ chơi một ván cờ, hỏi han mấy vấn đề khác, ông ta cứ tỏ vẻ bề trên khi nhắc đến ông nội của anh, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.” Thẩm Vị Ương nghĩ mãi không hiểu: “Diệp Tu Ly này, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”

Lãnh Hoài Cẩn lắc đầu: “Không biết. Nhưng chuyện lễ phục hôm nay, em cảm thấy ai đáng nghi nhất, Haya ư?”

Không chờ Thẩm Vị Ương trả lời, anh tự mình phủ nhận: “Tính tình Haya rất ngang bướng, quả thật không nghe lời, có chút điên rồ, nhưng cô ta sẽ không đùa về người

cô đã mất ra của mình.”

“Lúc còn sống, công chúa Anna rất tốt với cô ta. Bố cô ta mất sớm, mẹ cô ta lại mặc kệ cô ta, coi như cô ta được công chúa Anna nuôi nấng. Cho nên, dù cô ta có điên đi nữa cũng sẽ không đùa giỡn chuyện của công chúa Anna.

“Em vốn không nghi ngờ cô ta, Haya không nghĩ ra mấy chuyện này đâu.” Thẩm Vị Ương biết Haya chỉ hung hăng xông thẳng tới mà thôi: “Là Cố Vấn Chu. Em chắc chắn cô ta là người đã hãm hại em. Còn Haya chỉ là trời xui đất khiến đúng lúc đẩy em làm cho lễ phục bị bẩn. Nhưng thật ra, mặc kệ là Haya có ra tay hay không, chắc chắn

cuối cùng bộ lễ phục của em cũng sẽ bẩn, sẽ phải thay bộ lễ phục kia. Diệp Tu Ly gọi anh chơi cờ, chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.”

Lãnh Hoài Cẩn và cô luôn rất ăn ý, nghe cô phân tích xong thì anh hiểu ngay: “Vậy là, mục đích của Diệp Tu Ly là trường đấu thủ. Ông ta muốn đưa em tới đó.”

Khi họ trốn thoát khỏi lâu đài và gặp Chris, anh ta từng nói, bây giờ nữ vương bệ hạ gọi người bắt họ, muốn ném Thẩm Vị Ương vào trường đấu thú để bọn súc sinh kia

xé xác cô.

Nếu đây là kết quả cuối cùng, thì đây chính là mục đích của Diệp Tu Ly.

Trường đấu thủ.

Trường đấu thủ.

Lãnh Hoài Cẩn siết chặt quần áo đã hong khô một nửa trong tay, tiếng nhánh cây bốc cháy vang lên trong không khí yên tĩnh, ngược lại khiến màn đêm trong khu rừng

càng thêm tĩnh mịch.

Khi cơn buồn ngủ của Thẩm Vị Ương ập đến, nghĩ là Lãnh Hoài Cẩn sẽ không nói chuyện, cô định chợp mắt thì anh chậm rãi lên tiếng: “Anh đã tới trường đấu thủ của

nước Y, nơi đó khá giống với cảnh không người.”

Cô từ từ mở mắt ra, yên lặng nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Lãnh Hoài Cẩn: “Một số tù nhân phạm tội nghiêm trọng sẽ bị nhốt trong này, có nhiều thú dữ bị nhốt bên trong. Khi tù nhân được thả ra đấu với thú dữ, sẽ có rất nhiều

khán giả theo dõi, xem các tù nhân bị thú dữ cắn xé thành từng mảnh.”

Thẩm Vị Ương đơ ra, không dám tin thời đại này lại còn có chỗ điên rồ như thế.

“Phải lội ngược về thời đại xã hội nô lệ năm xưa mới gặp được chuyện này mà, tại sao bây giờ nước Y vẫn còn tồn tại một nơi như vậy?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Dĩ nhiên là vì kích thích đặc sắc, giống như người không có tiền thích liều mạng kiếm tiền để có được thứ mà mình không có lúc không có tiền. Còn một số người giàu có, sau khi dùng tiền để hiện thực hóa mọi ham muốn vật chất, bọn họ sẽ có nhu cầu tinh thần khác.”

“Em có biết Hiệp hội sss không?”

Thẩm Vị Ương lắc đầu.

Lãnh Hoài Cẩn nói tiếp: “Tương tự như thử thách cực hạn, nhưng nguy hiểm và đẫm máu hơn. Mỗi năm, hội viên của Hiệp hội sss đều sẽ có tập trung đi săn sư tử đực một lần, chỉ mang một khẩu súng và vài đồng đội. Cuối cùng ai giết được sư tử đực thì sẽ nhận được cúp khen thưởng từ hiệp hội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK