Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đàn anh, lời này của anh sao lại giống như muốn cưới con người ta vậy.”

Tưởng Gia Tân từ nãy tới giờ không nói gì cả, vừa nghe Lộ Ôn Chu nói như thế thì không nhịn được mà cười nói.

Tuy rằng đang cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, ánh mắt rất không thân thiện.

Giữa anh em bọn họ có phải đang có vấn đề gì không.

Biên Mục Dã đứng ngoài cuộc nên rất tỉnh tảo, luôn cảm thấy thái độ của Tưởng Gia Tân với Lưu Ôn Chu có hơi vi diệu.

Lu Ôn Chu lại có hơi xấu hổ trước lời nói của Tưởng Gia Tân: “Cô Tiểu Thất đã kết hôn rồi, lại còn mang thai, Gia Tân em đừng có nói những lời xấu hổ như vậy nữa.”

Tưởng Gia Tân bình thản hơi nhún vai, nói: “Đàn anh đúng là đơn thuần mà, không kết hôn thì không thể mang thai sao? Hoặc là sau khi ly hôn mới mang thai, bây giờ hai người chỉ có thể tính là mối quan hệ yêu đương thôi, tóm lại, mang thai cũng không có nghĩa là kết hôn rồi.”

Biên Mục Dã càng nghe càng cảm thấy dường như Tưởng Gia Tân đã biết chuyện Tiểu Thất chính là Thẩm Vị Ương.

“Anh ta thật sự nói như thế?”

Thẩm Vị Ương đang ngồi trên sô pha trong nhà viết kịch bản thì nhận được cuộc gọi từ Biên Mục Dã, khi nghe thấy những lời nói của Tưởng Gia Tân trong ngày Lộ Ôn

Chu mời anh ta ăn cơm, trong lòng cũng cảm thấy khả nghi.

Biên Mục Dã hỏi: “Trước đây cô cũng không cùng tổ, cho dù có cùng tổ thì cũng không phải là thân phận biên kịch mà là nhân viên công tác trong đoàn phim, người biết cô là Tiểu Thất cũng chỉ có tôi, còn có một lần cô làm cháy chiếc áo ghi–lê khi dạy dỗ lại đám người Vinh Trăn Na lúc ở đoàn phim trước, lúc đó Tưởng Gia Tân đang ở

nước ngoài, làm sao anh ta biết được chứ, anh ta và Lộ Ôn Chu học cùng một trường đại học, hai người họ có mối quan hệ là đàn anh và đàn em.”

Thẩm Vị Ương vô cùng chắc chắn Tưởng Gia Tân không phải biết được thông qua diễn viên Vinh Trăn Na trước kia, nhưng chuyện này cũng không cần phải hỏi thăm

nhiều, chỉ cần đoán thôi cũng đã có xác suất trúng rất cao.

“Khả năng cao là anh ta đoán, hoặc là đã từng điều tra anh, sau đó biết mối quan hệ giữa chúng ta rất tốt, thế nên mới đoán được tôi chính là Tiểu Thất”

Nếu anh ta cố ý điều tra Biên Mục Dã, thì cũng không quá khó khi phát hiện cô chính là Tiểu Thất.

Biên Mục Dã cảm thấy ớn lạnh sống lưng: “Không thể nào, anh ta điều tra tôi làm gì chứ, tôi chỉ là một diễn viên mà thôi, thế mà còn phải điều tra lý lịch sao?”

Sao anh ta lại có cảm giác khủng bố, khó chịu khi bị người khác giám sát toàn thân nhỉ.

Hơn nữa, đạo diễn bộ phim này cũng không phải là Tưởng Gia Tân.

Thẩm Vị Ương không rõ, thuận miệng đùa giỡn:“Có lẽ là vì anh ta xem trọng anh, dù sao quý ngài ảnh để cũng là soái ca mà, trước khi muốn theo đuổi anh thì cũng

phải điều tra lý lịch chứ.”

Biên Mục Dã nổi da gà khắp nơi: “Thôi đi, tôi không dám đâu, nhiều bộ phim truyền hình nước ngoài tìm tới tôi, tôi còn chưa chấp nhận, chỉ chờ kịch bản BG của cô Tiểu Thất thôi đấy.”

Thẩm Vị Ương: “Tôi đùa thôi, có lẽ là do Tưởng Gia Tân rãnh rỗi, anh không cần phải để ý quá nhiều, anh ta trông cũng không giống như người xấu.”

Dù nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Thẩm Vị Ương vẫn rất bất an.

Cô có cảm giác, có lẽ Tưởng Gia Tân đã biết, Diệp Chiêu Chiêu mà trước kia bọn họ biết trog đoàn phim cũng chính là cô.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Biên Mục Dã, cô ngây người một lúc, tâm trạng vô định gõ được mấy chữ, sau đó không thể nào viết tiếp được nữa.

Có lẽ cô không nên trốn tránh hay không, mà nên thoải mái hào phóng gặp mặt bọn họ.

Người trông như có rất nhiều bí mật giống như Tưởng Gia Tân đều không phải là người xấu, Lộ Ôn Chu thì lại càng không.

Cho dù nhận ra cô chính là Diệp Chiêu Chiêu trước đây thì sao chứ.

Vốn dĩ tình hình của đoàn phim này đã phức tạp, cô vẫn nên hòa thuận với tổ thì tốt hơn.

Trong khi đang do dự thì A Nặc gọi điện tới.

“Mẹ ơi, chị, chị Y Y phát bệnh rồi, mẹ mau tới đây đi.”

Nói xong A Nặc trực tiếp bật khóc.

Thẩm Vị Ương kinh hãi, lập tức đứng lên chuẩn bị tới trường tiểu học, vừa đi vừa hỏi A Nặc: “Làm sao thế, A Nặc nói rõ ràng đi, chị làm sao vậy?”

Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của A Nặc truyền tới: “Bọn họ nói, bọn họ nói chị A Diên chết rồi, chị Y Y tức giận mắng bọn họ, sau đó bị đẩy ngã, rồi bắt đầu phát bệnh.”

Thẩm Vị Ương: “Cô giáo có đó không?”

A Nặc: “Có ạ, nhưng cô không có cách nào tới gần chị cả, nên bảo con gọi điện cho mẹ.”

Nhớ tới dáng vẻ khi phát bệnh của Y Y, trái tim Thẩm Vị Ương ngay lập tức thắt lại: “A Nặc con chờ đó, mẹ đến ngay đây, con phải chăm sóc chị thật tốt, trước tiên hãy

trò chuyện với chị, bây giờ mẹ tới ngay.”

A Nặc nghẹn ngào gật đầu, sau đó lại một lần nữa giao điện thoại của mình cho cô giáo giữ.

Cô giáo Hứa an ủi, vỗ về chiếc đầu nhỏ của cậu bé: “A Nặc đừng lo lắng, trước khi mẹ tới đây, cô sẽ bảo vệ chị mà.”

Nói xong cô liền gọi các bạn nhỏ khác tới, bảo bọn họ tạm thời rời khỏi phòng học, ra ngoài sân thể dục chơi: “Các bạn nhỏ ơi, tiết này sẽ đổi thành tiết thể dục, mọi người ra sân thể dục chơi trước, có được không?”

“Da!”

Tuy rằng các bạn học cảm thấy kỳ phái trước bộ dạng đột nhiên phát bệnh của Lãnh Y Y, nhưng vừa nghe thấy tiết học tiếng Trung đáng ghét nhất đã đổi thành tiết thể

dục, hầu hết các bạn nhỏ đều hào hứng quay đầu chạy ra ngoài sân thể dục chơi cuồng nhiệt.

Hứa Chiêu Hi ngồi xổm xuống trước mặt A Nặc, nói với cậu bé: “A Nặc cũng đi chơi đi có được không, cô sẽ ở đây trông chị.”

Y Y của lúc này đang rúc ở góc tường, toàn thân run rẩy, chỉ cần có người tới gần, cô bé sẽ ngay lập tức phát ra tiếng thét chói tai, Hứa Chiêu Hi không muốn để A Nặc

ngồi ở đây nhìn thấy dáng vẻ này của chị mình, tránh sau này để lại bóng ma.

Nhưng làm sao A Nặc có thể bỏ chị mình mà rời đi.

“Cô ơi, con có thể ở cùng với chị, mẹ đã nói, A Nặc là một nam tử hán nhỏ, khi ở trường nhất định phải bảo vệ chị”

Nhìn một cậu bé đáng yêu như thế nhưng lại đảm bảo mình có thể bảo vệ được chị, trong lòng Hứa Chiêu Hi mềm nhũn.

“Được rồi, vậy A Nặc ở đây cùng chị nhé, cô ra sân thể dục kêu các bạn học chú ý an toàn, tìm giáo viên thể dục qua trông các bạn học, sau đó sẽ trở về ngay nhé?” A Nặc ngoan ngoãn gật đầu: “Cô cứ bận việc của mình đi ạ, A Nặc sẽ bảo vệ chị”

Hứa Chiêu Hi có hơi không yên tâm, nhưng học sinh bên ngoài sân thể dục ngày càng nhiều, đều là các bạn nhỏ bảy tám tuổi, không có giáo viên trông coi, lõ như xảy

ra chuyện gì thì trường học phải chịu trách nhiệm, thế nên sau khi dặn dò A Nặc xong, cô ấy lập tức đi tới sân thể dục, sau đó đi tìm giáo viên thể dục dạy giúp mình một tiết.

“Chị ơi, em là A Nặc.”

Sau khi Hứa Chiêu hi rời đi, A Nặc chậm rãi tới gần Y Y, cẩn thận nhìn cô bé, muốn nói chuyện với cô bé.

Nhưng hai mắt Y Y lại trống rỗng, giống như cả người đều đang ngăn cách với thế giới bên ngoài.

A Nặc do dự một chút rồi chậm rãi tới gần cô bé, nhưng vừa bước tới một giây, Y Y đã lập tức phát ra tiếng thét bén nhọn, cả người run rẩy liên tục.

A Nặc cũng bị dọa sợ, lập tức dừng lại, không dám bước về phía trước, làm kích thích tới cô bé.

“Chị ơi, chị đừng sợ, em không đi nữa, nhưng mà, chị đừng sợ, bây giờ em không bước tới nữa đâu.”

“Lãnh Nặc, có phải chị cậu bị điên rồi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK