Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em chưa tính ly dị với Lý Cảnh?”

Lãnh Quân bắt được trọng điểm, hận không thể bổ đầu nữ nhân này ra xem bên trong có phải toàn là nước hay không.

Tức giận chồng chất tức giận, anh suýt chút nữa bị dáng vẻ không thèm đếm xỉa đó làm cho tức chết:

“Hạng Tri Mộ, em là hèn nhát hay là thực sự yêu tên Lý Cảnh đó vậy? Hắn đối với em như vậy, em còn không đi ly dị với hắn?”

“Đây là chuyện của tôi, không liên quan tới Lãnh tổng.”

Hạng Tri Mộ lạnh lùng phủi sạch quan hệ với anh.

Lãnh Quân như đánh vào bịch bông.

Lý Cảnh khốn kiếp đến mức khiến người khác phải xem thường mà Hạng Tri Mộ cũng không phải người mắt mù đến thế, Lãnh Quân thực sự nghi ngờ liệu có phải Hạng

Tri Mộ yêu say đắm Lý Cảnh hay không.

Hay là có liên quan tới người đàn ông ban này?

Lúc Hạng Tri Mộ thấy hắn rõ ràng rất khác thường.

“Hắn là Tề Tinh Trác? Không phải ra nước ngoài năm đó rồi sao?”

Cầm trên tay tư liệu mà Du Chí thu thập được, Lãnh Quân có chút bất ngờ nhướn lông mày.

Thật không ngờ.

Không nghĩ đến hắn sẽ trở về.

Mỗi lần về đế đô, anh sẽ hỏi thăm tin tức của Hạng Tri Mộ. Qua đó có biết bên cạnh cô có một người bạn học tên Tề Tinh Trác, thành tích ưu tú, gia thế tốt, chính là con

nhà người ta trong truyền thuyết.

Hồi đó Mộ Mộ và hắn qua lại nhiều nhưng do còn nhỏ anh cũng không cảm thấy gì.

Mà đến khi Mộ Mộ lên cấp hai, đảo Moria bên kia xảy ra chuyện, anh đã phải theo lệnh của ám dạ mang người sang đó dẹp loạn, sau đó cũng phải ở lại sắp xếp sau cuộc chiến. Một lần này chính là ba năm, đến khi anh trở về, hai người kia đã hoàn thành cả quá trình yêu đương rồi chia tay. Anh tức giận không có chỗ phát tiết liền một thân một mình say khướt ở bar ba ngày liền.

chút.

Cũng ba ngày đó anh nhận ra tình cảm của mình đối với A Diên chậm rãi biến chất, vượt qua tình cảm gia đình.

Anh sợ.

Sợ làm cha mẹ thất vọng, sợ sẽ mất khống chế kéo cô xuống vực sâu này.

Cô định sẵn không sống một cuộc đời yên ổn, nhưng cũng không được rơi vào vũng bùn tội nghiệt này cùng anh.

Cho nên sau khi ý thức được chuyện này, anh chỉ có thể trốn tránh, thậm chí giảm bớt số lần muốn hỏi thăm tin tức của cô.

Thỉnh thoảng những lúc ở lại đế đô, anh chỉ dám mượn danh nghĩa Lãnh thiếu để mời cô bữa cơm, nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô, anh mới cảm thấy dễ chịu đôi

Cho đến khi lại phải đi Bắc Myanmar, anh cảm giác được thập tử nhất sinh liền lấy danh nghĩa Lãnh thiếu lấy được từ cô một bùa hộ mệnh.

Mưa bom bão đạn trong khu rừng phía bắc Myanmar đó đã đánh thẳng vào tâm lý anh, cô là hy vọng mong manh nhất để anh muốn sống.

Anh muốn ở cùng cô, cùng cô mỗi ngày đều như ngày cuối cùng được yêu.

Như vậy thì dù anh có trận chiến nào sau đó mà không qua khỏi, anh cũng có thể không còn gì luyến tiếc mà rời khỏi thế giới này.

Như được tiếp thêm dũng khí, anh về đế đô, muốn lấy một thân phận khác để bắt đầu cùng cô.

Nhưng không nghĩ đến vậy mà cô lại cho anh một kinh hỉ.

Cô lại kết hôn rồi.

Cùng một người đàn ông tầm thường chẳng có gì đặc biệt.

Hiện tại mối tình đầu của cô trở về, cô thậm chí còn vì mặt mũi với tên gọi là mối tình đầu đó sống chết không chịu ly dị với tên chồng phế vật Lý Cảnh.

Vậy, anh được coi là cái gì chứ.

Từ đầu đến cuối chỉ có tình cảm một phía từ anh mà thôi.

Ở trong mắt cô, chỉ có Lý Cảnh hoặc Tề Tinh Trác, cho đến giờ không hề có vị trí của anh.

Năm đó dù không bị mất trí nhớ, cô cũng có thể dễ dàng bỏ mặc anh rời khỏi Lãnh gia.

“Tại sao năm đó cô ấy lại chia tay Tề Tinh Trác?”

Lãnh Quân mặt lạnh gặp tài liệu đầy đủ về Tề Tinh Trác lại, ngẩng đầu lên hỏi Du Chí.

Du Chí bị ánh mắt lạnh lẽo đó làm run bần bật, chỉ sợ mình nói sai điều gì thì sẽ đầu lìa khỏi xác:

“Cái này, cái này… Tôi không biết.”

“Không biết?” Lãnh Quân cười nhạt nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm chiếu thẳng lên người Du Chí. Du Chí nơm nớp lo sợ lòng đầy khẩn trương, Lãnh Quân liền quơ tay khiến một bàn tài liệu đều rơi xuống đất, hung dữ nói: “Chưa tra hết, cậu lại dám đưa cho tôi? Tôi muốn biết rõ hai người họ năm đó tình nồng ý mật như thế nào!”

måt.

Trong tập tài liệu ghi quan hệ người yêu của Tề Tinh Trác và Hạng Tri Mộ, có tấm hình hai người tay trong tay ở thao trường đập vào mắt Lãnh Quân khiến anh cay ánh

Nếu như năm đó A Diên không rời khỏi Lãnh gia, vai chính trong hình cùng nắm tay cô hẳn chính là anh.

Thế nên tại sao phải rời đi chứ?

Lãnh gia có chỗ nào có lỗi với cô?

“Anh, anh sao thế? Sao lại uống nhiều như vậy?”

Lãnh Nặc nhận được điện thoại của Du Chí liền chạy tới quán bar. Lãnh Quân đã từng bị xuất huyết dạ dày mà phải vào viện một lần rồi.

Lúc này Lãnh Nặc mới biết anh một tuần này đều ở đây liền lập tức mang xe tới chở anh về nhà.

Bố và mẹ đã từ nước Y trở về, nếu thấy đại ca nổi điên như vậy, phỏng chừng lại là một trận đòn roi. Vết thương cũ chồng lên vết thương mới, đại ca không hỏng người

mới lạ.

“Lãnh Nặc, sao cậu tới đây?” Lãnh Quân loáng thoáng nhận ra người đó mình là Lãnh Nặc liền nơi lỏng phòng bị, nhưng vẫn còn mê sảng: “A Diên đâu? Kêu A Diên tới gặp anh, anh muốn gặp cô ấy một chút.”

“Cậu biết không, năm đó ở Hạng gia, cô ấy thề thốt với anh rằng nàng phải sống một cuộc sống bình thường, khi đó cô ấy mới hạnh phúc.”

Vừa nói anh vừa giơ hai ngón tay hướng về phía Lãnh Nặc, mặt đỏ gay cười nói:

“Không biết cô ấy có hạnh phúc không? Cô ấy nuôi hẳn ba con cá. Để anh đếm một chút. Tên Lý Cảnh phế vật không lên nổi, biết mà còn giả bộ.”

Lãnh Nặc thở phì phò vật lộn khiêng anh còn đang hưng phấn đếm đám người làm liên lụy đến cậu, cuối cùng vô dụng liền ném lại lên ghế sô pha.

Cậu có chút câm nín nhìn tên ma men trước mắt nói:

“Anh, còn đếm nữa à? Tối nay bố mẹ bay về rồi, anh một tuần liền không lên công ty, bố trở về sẽ phải hỏi đến anh, anh nhanh chóng tỉnh táo lại đi…”

“Còn có cái gì đó, cái gì mà học trưởng chứ! Cầm thú đội lốt người, ra vẻ nghiêm trang đạo mạo!” Lãnh Quân căn bản không để ý Lãnh Nặc nói gì, tiếp tục vạch ngón tay căm phẫn đếm: “Lại dễ dàng đem phòng học dương cầm của trường ra cho người ngoài mượn, ai biết hắn tính toán gì ở trong lòng chứ? Còn giúp cô ấy luyện đàn, hắn xứ ng à? Cái vị trí đó là anh, khi cô ấy còn bé, người giúp cô ấy luyện đàn chính là anh, A Nặc cậu còn nhớ chứ? Lúc bạch nhãn lang Lãnh Y Y đó luyện đàn anh còn chẳng giúp. Anh chỉ giúp cô ấy luyện đàn, cậu nói xem anh đối với cô ấy có tốt hay không?”

“Nhớ nhớ.” Lãnh Nặc bị dày vò người đầy mồ hôi, rốt cuộc từ bỏ, ngồi bất động trên ghế sa lon mệt mỏi. Cậu định đợi một lúc rồi trực tiếp kêu bảo an đến khiêng anh ấy về nhà: “Anh, anh yên tĩnh một lát. Bố mẹ thật trở về đấy, anh lại bị đánh nữa thì sẽ hỏng người mất. Nếu bố mẹ mà muốn huấn luyện, thì người phải chịu hậu quả đến Bắc Myanmar là em hoặc Nhị ca đấy anh biết không?”

a.

Cái địa phương quỷ quái Bắc Myanmar đó, cậu có qua đó thu thập một lần, lần đó suýt chút hại anh Tiểu Vũ mất mạng. Đời này cậu chẳng muốn đến đó lần nào nữ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK