Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hà Sở, Lạc Miểu, Úc Uyển, Tùy Tố, còn có Khương.”

Bà cụ Lục muốn nói chắc là Khương Niệm Đồng, nhưng không biết vì sao, bà giống như đột nhiên ý thức được có gì đó không ổn, lúc nói đến Khương Niệm Đồng liền dừng lại, nói sang câu khác.

“Cậu ta trêu chọc nhiều phụ nữ như vậy, khiến cháu chịu bao nhiêu oan ức. Cháu gái của bà chỉ có bà đau lòng, còn bà lão nhà họ Lãnh kia chỉ ước gì cháu chịu hết tra

tấn.”

“Bà từng nghĩ, cháu gái bà cũng không thiếu đàn ông thích, vì sao nhất định phải treo cổ trên cái cây Lãnh Hoài Cẩn vô tình này chứ. Vì vậy thời gian cháu bị mất trí nhớ, bà cảm thấy tên khốn kiếp Cố Trường Đình kia đối xử với cháu cũng không tệ, cái gì cũng không màng mà ở bên cháu nhiều năm như vậy, hẳn là người xứng đôi với

cháu.”

“Nhưng ai ngờ, cậu ta mới là người có lòng dạ đen tối nhất, Lãnh Hoài Cẩn nhiều lắm là chỉ vì thân bất do kỷ, giấu diếm mọi chuyện không nói rõ ràng, nhưng suy cho cùng vẫn là vì tốt cho cháu, còn tên Cố Trường Đình này lại xấu đến tận gốc rễ.”

Bây giờ Thẩm Vị Ương đã hiểu, bà cụ áy náy chuyện lúc trước tác hợp cô với Cố Trường Đình.

Có lẽ Lục Vân Sâm đã nói với bà chuyện cô gặp phải ở Vô Nhân Cảnh.

Cô trấn an nói: “Bà nội, cháu không trách bà, lúc ấy cháu cũng cho rằng Cố Trường Đình rất tốt, lòng người cách lớp bụng, ai có thể chân chính hiểu rõ một người

chứ”

Biết người biết mặt không biết lòng, trước kia cô thật sự cho rằng Cố Trường Đình thật lòng đối tốt với cô, cũng không phải chưa từng dao động có nên ở bên anh ta, bớt cho một người đau khổ.

Hiện giờ nghĩ lại, trực giác của người phụ nữ có đôi khi thật sự chuẩn đến khó hiểu, khi đó cô luôn có chút đề phòng Cố Trường Đình không phải là không có đạo lý.

“Bà nội, cháu không trách bà, bà đừng cảm thấy áy náy. Cố Trường Đình quá giảo hoạt, chuyện này có liên quan gì đến bà chứ.”

Nếu muốn nói ai sai thì đó chính là Cố Trường Đình.

Bà cụ Lục nghe cô an ủi như vậy, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, vui vẻ nhìn thoáng qua phòng khách.

“Bây giờ xem ra, chỉ có cậu ấy toàn tâm toàn ý với cháu thân bất do kỷ là vận mệnh của cậu ấy quyết định, nói đến cũng không phải lỗi của cậu ấy, nếu như có thể, có lẽ cậu ấy cũng muốn sống thoải mái một chút nhỉ?”

Bà cụ Lục trong lúc vô tình cảm thán lại giống như một con dao đâm vào lòng Thẩm Vị Ương.

Hơn ai hết, cô rất muốn Lãnh Hoài Cẩn sống thoải mái.

Nhất là nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn vì tránh né những tiếc nuối cùng thống khổ trong quá khứ mà bỗng nhiên xuất hiện thêm một nhân cách trốn tránh cố chấp.

“Vị Ương, bà nội nói nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ muốn nói một chuyện, đó chính là sau này hãy sống tốt với cậu ấy, đời này có thể gặp được một người toàn tâm

toàn ý với cháu, thật sự không dễ dàng.”

Bà cụ chân thành dặn dò cô.

Không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, cô cảm thấy như có giông bão sắp tới.

Bà nội có chuyện gì giấu cô ư?

Tại sao cô lại cảm thấy kỳ lạ như vậy?

Cô đánh giá vẻ mặt của bà, cẩn thận hỏi: “Bà, bà không phản đối cháu với anh ấy sao? Nhà họ Lãnh bên kia..”

Bà cụ hừ lạnh ngắt lời cô: “Nhà họ Lãnh liên quan gì đến bà, bà chỉ biết cháu gái bà nhất định phải có người yêu thương.”

“Cháu yên tâm, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, huống chi năm đó còn là người thắng, sẽ không nghĩ không thông giống bà già kia đâu.”

Cháu gái nhà mình chỉ có mình thương, bà cụ thật sự hy vọng sau này Thẩm Vị Ương sẽ sống tốt, có một cuộc sống an ổn hạnh phúc.

“Tháng sau nước ta sẽ có một lễ hội giao lưu văn hóa, có đại sứ ngoại giao của các quốc gia khác tới trao đổi, đến lúc đó cháu sẽ lấy thân phận cô chủ nhà họ Lục

chúng ta tham dự, chính thức công khai thân thế của cháu là cô hai nhà họ Lục.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt, chốc lát mới hiểu được bà cụ Lục có ý gì: “Bà nội, cảm ơn, cám ơn bà.”

Bà cụ muốn một lần nữa nhận cô về nhà họ Lục.

Lúc trước ở Ám Dạ, Lục Vân Sâm tự mình đi đón cô nhưng do cô muốn ở bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn nên đã từ bỏ nhà họ Lục.

Không nghĩ tới, bà cụ vẫn tình nguyện nhận lại người cháu gái này.

“Chờ tình huống ổn định thì trả cổ phần trả lại cho người ta đi.” Bà cụ thương tiếc sờ sờ tóc cô: “Lúc trước bà già kia chướng mắt cháu, đơn giản là vì gia cảnh cháu. Từ hôm nay cháu gái nhà họ Lục chúng ta, không thể để nhà họ Lãnh coi thường được.”

“Vâng, cám ơn bà nội.”

Thẩm Vị Ương cảm động ôm lấy bà cụ.

Bà cụ đưa tay an ủi vỗ vỗ lưng cô, nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, nước mắt bà lại từ từ rơi xuống.

Cuối cùng vẫn là nhà họ Lục nợ cô.

Khó khăn lắm cô mới có được hạnh phúc nhưng hạnh phúc này có phải là ảo ảnh thoáng qua hay không, ai cũng không thể cam đoan.

Cô yêu ai không được, lại nhất định yêu một người đàn ông một thân nghiệt duyên như Lãnh Hoài Cẩn…

“Bà nội em nói gì với em vậy?”

Lúc Thẩm Vị Ương trở về ngồi xuống bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn liền dán vào lỗ tai cô hỏi, tâm tình không tốt lắm.

Thẩm Vị Ương cho rằng anh lo lắng cho mình, liền an ủi: “Không có gì, bà nội không ngăn cản chúng ta ở bên nhau, bà chỉ bảo chúng ta phải sống thật tốt, không cần lo lắng.”

Cô lấy lòng nhéo mặt anh.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại không được tự nhiên quay đầu đi, lẩm bẩm nói: “Ai quan tâm suy nghĩ của bà ấy.”

Thẩm Vị Ương: “…”

Đúng vậy, anh rất trâu bò, khiến bà nội ruột của anh tức giận đến mức phải vào ICU cũng không cảm thấy có vấn đề gì thì làm sao có thể quan tâm đến suy nghĩ của bà nội người khác.

“Anh không thích nói chuyện với anh của em, bảo anh ta tránh xa anh một chút.”

Lẩm bẩm xong, anh lại ghé vào vai cô oán giận Lục Vân Sâm, biểu tình nhỏ kia khỏi phải nói có bao nhiêu u oán.

Thẩm Vị Ương bị chọc cười, rất thú vị nhìn anh hỏi: “Vì sao? Anh trai em rất tốt, trước kia không phải hai người rất thân thiết với nhau sao?”

“Anh không hiểu anh ta đang nói gì.” Anh buồn bực phàn nàn như cô vợ nhỏ: “Anh ta mở miệng ngậm miệng đều là tình hình quốc tế, chính sách quỷ quái gì gì đó, anh nghe mà đau đầu.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Anh nghe không hiểu những thứ này hả?”

Đó không phải là những thứ anh giỏi nhất sao?

Tại sao giờ anh lại không hiểu?

Lại thêm thuộc tính EQ thấp gì nữa sao?

Lãnh Hoài Cẩn bị ánh mắt sửng sốt này của Thẩm Vị Ương kích thích, giọng điệu lạnh lùng: “Anh đã nói anh không phải anh ta, chẳng lẽ không cho phép người khác có thứ không hiểu sao? Con người không hoàn hảo, anh không tin anh ta biết tất cả mọi thứ.”

Xem ra chỉ là có chút ký ức, với những thứ chi tiết khác, anh vẫn không biết.

Dù sao cũng là nhân cách phụ, nếu như biết rõ tất cả mọi thứ của nhân cách chính, vậy sẽ không có phân biệt chính phụ.

Có điều, nếu suy nghĩ ở một góc độ khác.

Nhân cách phụ biết mình là nhân cách phụ, vậy nhân cách chính có biết sự tồn tại của nhân cách phụ không, nhân cách chính có thể có được trí nhớ của nhân cách

phụ không?

Khả năng này chợt lóe lên trong đầu Thẩm Vị Ương, khiến cô như ngồi trên bàn chông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK