Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh túc trực bên linh cữu bố nuôi đi, em túc trực bên linh cữu chú Ngạn.”

Chỗ cô bé quỳ xuống, phía trước vừa vặn là bài vị của Thời Ngạn. Úc Thời Phong không nghĩ một đứa bé nhỏ như vậy lại có thể kính trọng trưởng bối đến mức ấy nên cũng không muốn ngăn cản cô bé.

“Nếu em muốn canh thì cứ canh đi, khi nào mệt thì đi ngủ.”

Mười hai tuổi và sáu tuổi, khoảng cách sáu năm cũng đủ để vạch ra giữa bọn họ một khoảng cách khó có thể lý giải.

Úc Thời Phong cảm thấy cô bé chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, tuy rằng so với trẻ con bình thường thông minh hơn một chút, nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con. Có lẽ là thấy

mình túc trực bên linh cữu nên cũng muốn học theo, nhưng chống đã không được bao lâu sẽ tự mình buông bỏ thôi.

“Không có việc gì thì anh về nghỉ ngơi trước đi, em ấy muốn ở lại thì cứ mặc em ấy.” Úc Thời Phong nói với Ngụy Khiêm đang đứng phía sau.

Ngụy Khiêm gật đầu, suy nghĩ của anh ta và Úc Thời Phong cũng không khác nhau lắm. Có lẽ cô nhóc này sẽ chẳng chống đã được bao lâu, trẻ con sáu tuổi thì tám,

chín giờ đã bắt đầu buồn ngủ rồi.

Nhưng vào lúc này, lần đầu tiên Úc Thời Phong phán đoán sai hoàn toàn. Đến rạng sáng hôm sau, cô bé vẫn rất quật cường quỳ bên linh cữu, trong lúc túc trực có đôi lần ngủ gật nhưng vẫn mau chóng tỉnh lại, vững vàng quỳ ở nơi đó.

“Nếu cảm thấy mệt thì em mau trở về nghỉ ngơi đi.” Bởi vì đã lâu không nói lời nào, giọng nói Úc Thời Phong có chút khàn khàn.

Y Y nhẹ nhàng lắc đầu, yếu ớt nói: “Em không buồn ngủ, em muốn cùng anh túc trực ở đây, nếu không chủ Ngạn sẽ cảm thấy cô đơn, anh cũng thấy cô đơn. Em cũng

vậy.”

Úc Thời Phong nghe Y Y nói vậy, trong lòng khẽ run: “Em sợ anh cô đơn nên mới ở đây sao?”

Nghe cô bé nói vậy, lúc này cậu ta mới hiểu được vì sao đêm nay cô bé lại đến đây. Cô bé nghiêng đầu nhìn cậu, nở nụ cười: “Chú Ngạn đã có chủ xấu xa ở bên rồi, nhưng nếu em không đến, anh Úc sẽ ở một mình phải không ạ?”

Đó là một cảm giác phức tạp khó diễn tả.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé, Úc Thời Phong cảm thấy trái tim vốn lạnh lẽo từ lâu như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào.

Thật nhẹ nhàng.

Thật ấm áp.

Đây là điều mà cậu ta chưa từng cảm nhận.

Vậy mà giờ đây một cô bé chỉ mới sáu tuổi đã trao cho cậu ta.

Cậu ta cảm thấy nực cười.

Niềm hạnh phúc giản dị vốn không đáng kể trong mắt người bình thường lại do một cô bé trao cho.

Úc Thời Phong, mày “thiếu thốn” cõ nào cơ chứ?

“Tùy em.”

Tuy trái tim đã thoáng rung động, nhưng những lời nói ra vẫn thật lạnh lùng.

Y Y đã quen với sự thờ ơ của cậu ta, nên cũng chẳng mấy để tâm. Cô bé tiếp tục yên lặng quỳ bên cạnh, trong lòng thầm cầu nguyện cho chú Ngạn, hy vọng kiếp sau

chú sẽ có cuộc sống tốt hơn, tốt nhất là đừng bao giờ gặp phải người tồi tệ như vậy nữa.

Thật ngạc nhiên, cô bé thực sự quỳ cả đêm chờ đợi bình minh lên với cậu ta.

“Đi nghỉ đi.” Úc Thời Phong không nhận ra ánh mắt mình mang theo một tia dịu dàng khó phát hiện.

Nhưng Y Y không đứng dậy nổi, vừa mới đứng chưa vững đã ngã xuống đất.

“Y Y!” Ánh mắt Úc Thời Phong trở nên căng thẳng, cậu ta lập tức ôm cô bé chạy ra ngoài từ đường.

“Là do quỳ quá lâu, bắp chân cần được xoa bóp bằng thuốc mõ, sau đó nghỉ ngơi thật tốt. Cô bé còn nhỏ, quỳ đi quỳ lại lâu như vậy, không chừng sẽ không thể xuống

giường trong một tuần.” Bác sĩ gia đình khám xong nói.

Dù vậy trong lòng Úc Thời Phong vẫn chưa hết căng thẳng: “Vậy sau này có để lại di chứng gì không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Chuyện này còn phải xem mấy ngày tới điều dưỡng thế nào, cậu chủ, tốt nhất là cậu nên tìm một người có chuyên môn để chăm sóc cho cô bé, mỗi ngày cô bé phải nằm trên giường nghỉ ngơi, sau đó bôi thuốc mõ. Xương khớp trẻ nhỏ vẫn còn yếu, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.”

đâu.”

Úc Thời Phong vội vàng ghi nhớ: “Tôi biết rồi.”

“Anh Úc, có phải em gây phiền toái cho anh rồi không?” Lúc này, Y Y mở to hai mắt, tuy có chút buồn ngủ nhưng bởi vì áy náy mà cố gắng tỉnh dậy.

“Không phải, chỉ là thời gian này tôi có rất nhiều chuyện phải làm, em ngoan ngoãn nghe lời, ở trên giường tĩnh dưỡng. Nếu không nhỏ bị tàn tật thì không được

“Tàn tật?”

Y Y nghe thấy từ này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Quả nhiên vẫn là con nít.

Úc Thời Phong thấy cô bé hoảng sợ thì không nhịn được nở nụ cười.

“Khả năng này rất nhỏ, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì một tuần là có thể hồi phục.”

Cậu ta cười rộ lên rất đẹp mắt, tựa như ánh mặt trời mùa xuân ấm áp.

Thẩm Y Y thoáng ngây người.

“Anh Úc, anh cười lên thật đẹp.”

Cô bé ngây ngốc ngắm nhìn thiếu niên, mơ hồ thốt ra một câu.

Vậy mà có thể khiến mặt mũi Úc Thời Phong đỏ ửng.

“Khụ khụ, nghỉ ngơi cho tốt.”

Úc Thời Phong ho khan hai tiếng rồi rời đi. Cô bé mãi đến lúc này mới cảm thấy thẹn thùng. Ngốc nghếch, mày vừa mới nói gì vậy hả.

Nói vậy với anh Úc đúng là xấu hổ muốn chết mà.

Nhưng dù gì vẫn phải gọi video cho mẹ một lát.

“Mẹ ơi, tối hôm qua con không ngủ được, bây giờ con buồn ngủ quá, hôm nay con không chơi violin có được không?”

Lúc nhận được cuộc gọi video của con gái, Thẩm Vị Ương vừa đưa bốn đứa trẻ ra ngoài nhờ tài xế đưa chúng đến trường. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô bé, cô cảm thấy

vô cùng xót xa.

“Đương nhiên là được, hôm nay con cứ nghỉ ngơi cho tốt. Mỗi ngày chỉ cần gọi video cho mẹ một lần là được rồi, không cần luyện đàn, chơi game giết thời gian cũng được. Chờ mẹ tới đón con nhé.”

Mặc dù Thẩm Vị Ương là một nhà thiết kế game, nhưng cô không tán thành việc trẻ em chơi game quá nhiều. Chỉ là bây giờ cô lo lắng Y Y ở một mình trong nhà họ Úc nên mới muốn rủ con bé chơi game giết thời gian.

Y Y hiểu chuyện đáp: “Con biết rồi ạ, con sẽ ngoan ngoãn đợi mẹ đến đón, con đi ngủ luôn bây giờ đây.”

“Được rồi, tạm biệt bảo bối của mẹ nhé.”

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng chào tạm biệt con gái, sau đó lên lầu thay quần áo.

Vào ngày đầu tiên Lãnh Linh Lung đến làm việc tại tập đoàn tài chính Lãnh Thị, cô ta đã bán dự án Huy Chương Vinh Quang mà cô đã thực hiện trước đó.

Sau nhiều vòng thử nghiệm nội bộ, thử nghiệm công khai cũng sắp bắt đầu, nếu thay đổi vào lúc này, rất có thể dự án sẽ thất bại, tất cả những gì bộ phận bọn họ đã

chuẩn bị trước đó đều trở thành vô ích.

Lãnh Linh Lung làm chuyện này, đơn giản là vì muốn quét sạch thế cục, xử lý sạch sẽ toàn bộ những người tài năng mà cô và Lãnh Hoài Cẩn để lại công ty, thuận tiện sau này dễ thăng tiến.

Nhưng cô sẽ không để cô ta được toại nguyện. Cô sẽ không để cô ta bán Huy Chương Vinh Quang, cũng không cho phép cô ta thay thế vị trí của A Cẩn.

Trở lại phòng ngủ, cô tắm rửa, gội đầu, sấy khô tóc. Thay bộ âu phục quen thuộc, sau đó tạo kiểu tóc, sơn móng tay, trang điểm, xịt nước hoa, cuối cùng đến phòng

thay đồ lấy một cái túi xách phù hợp, chân mang giày cao gót nhọn đi xuống cầu thang.

Lúc này Vũ Bách đang nhàn tản tựa vào xe chơi game, nhìn thấy Thẩm Vị Ương đi ra, hai mắt đột nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cô, ngây ngốc nói: “Chị, hôm nay chị đẹp quá đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK