Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô gái kia đúng là kiên cường ghê, ở cùng bọ cạp độc một ngày một đêm vậy mà vẫn không cầu xin.”

Trong tòa lâu đài không người, hai người phụ trách canh giữ Thẩm Vị Ương đợi ở bên ngoài một ngày một đêm cũng không đợi được Thẩm Vị Ương cầu xin, họ cảm thấy có

hơi kỳ lạ.

“Không lẽ cô ta chết bên trong rồi đấy chứ? Hình như tiếng la hét của cô ta đã ngừng từ lâu rồi.”

Một trong hai người thấy khó hiểu suy đoán nói, người còn lại lập tức đứng thẳng người, có hơi căng thẳng: “Sếp có nói phải giữ lại mạng cô ta không?”

Người canh giữ lắc đầu: “Không biết, sếp chỉ nói ném cô gái này vào, những con bọ cạp kia cũng đói lâu rồi. Chắc sếp cũng biết thôi, nếu cô ta không cầu xin nhất định

chết chắc.”

Một người canh giữ khác lo lắng đi tìm một cây đuốc tới, sau đó nói: “Chúng ta vào xem thử đi, đừng có chết ở trong đấy, sếp còn phải dựa vào cô ta gọi Doãn Thiên Mộc tới đấy.”

Vì thế, hai người canh giữ cầm đuốc bước vào, nhưng vừa bước vào thì bị bọ cạp độc bò lên người, hung hăng cắn.

“A…

a a…!!!”

Hai người canh giữ không ngừng lăn lộn trên mặt đất vì cơn đau nhức, Thẩm Vị Ương ngồi trong phòng giam với quần áo nhếch nhác đang thổi chiếc lá trong tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lại có vẻ lạnh lùng khát máu.

Đến lúc hai người canh giữ đã hoàn toàn ngất đi, một con bọ cạp đưa chìa khóa cho cô. Cô cầm chìa khóa mở cửa, sau đó ném chiếc lá xuống, đi thẳng ra khỏi nhà giam, lạnh lùng, lẳng lặng như một cơn gió mát.

“Không ngờ cô ta, cô ta lại điều khiển được những con bò cạp độc đó chỉ bằng một chiếc lá.”

Trong màn hình camera, Tiểu Ngô – cấp dưới của Tô Ngự tận mắt nhìn thấy quá trình Thẩm Vị Ương từ lúc ban đầu bị trúng độc côn trùng cắn lăn lộn trên đất cho đến

sau khi tìm được chiếc lá rồi điều khiển bọ cạp độc bằng một khúc nhạc. Không thể không nói, cô gái này thật sự rất ghê gớm.

Tô Ngự thong thả đến muộn, sau khi nghe Tiểu Ngô cảm thán thì cười lạnh: “Chắc cô ta đã nhớ ra rồi. Vào chín năm trước, Lãnh Hoài Cẩn đã cứu cô ta bằng cách

này.”

Tiểu Ngô kinh ngạc: “Là người hiện giờ đang ở khu 14 đúng không?”

Tô Ngự gật đầu: “Ngoài anh ra, không ai có năng lực xen vào việc của người khác.”

Tiểu Ngô căng thẳng nhìn Tô Ngự, hỏi: “Vậy, bây giờ chắc chắn cô ta muốn đến phía khu khu 14, tôi cần đưa người tới chặn cô ta không?”

Tô Ngự xua tay: “Không cần, cô ta tới rồi giữ Thẩm Vị Ương lại cũng không được, cứ để cô ta tới khu 14 chôn cùng chồng cô ta đi.”

Cô ta ở đây là ai, Tiểu Ngô theo Tô Ngự nhiều năm như vậy, anh ta biết giữa cô ta – người được nhắc đến ở đây và Tô Ngự có vướng mắc sâm đậm thế nào, cũng biết

người này tính cách nóng nảy.

“Thưa ngài, nếu ngài thả cô Thẩm đến khu 14, liệu cô Doãn có không vui không?”

Ánh mắt lạnh lùng ác độc của Tô Ngự rơi trên người Tiểu Ngô, anh ta cười lạnh: “Cô ta vui hay không có liên quan gì đến tôi?”

Cổ của Tiểu Ngô chợt lạnh, biết mình đã nói sai, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi ngài, là, là tôi nói sai rồi.”

Tô Ngự hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng giám sát.

***

“A.”

Lúc ngồi ở một góc khuất đợi máy bay đến khu 14, Thẩm Vị Ương xoay một chiếc bật lửa, nhưng vừa xoay thì bị ngọn lửa của chiếc bật lửa làm bỏng. Nước mắt theo

phản xạ có điều kiện xuất hiện trong mắt vì đau rát do bị bỏng, nhưng cô không cam lòng, tiếp tục dùng ngón tay mảnh khảnh xoay chiếc bật lửa, muốn xoay nó đến mức

thành thạo khiến ánh lửa nhảy nhót trên đầu ngón tay mình.

Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn thất bại. Người có thể xoay bật lửa giỏi như vậy chỉ có Lãnh Hoài Cẩn nhỉ. Nghĩ tới người đàn ông đó, cô đau đớn nhắm hai mắt lại.

Máy bay trực thăng chầm chậm đáp xuống, cô lẫn vào trong đám người, đi theo những người bị bỏ rơi bị lưu đày cùng đi về khu 14, cô cũng không sợ Tô Ngự tìm người tới ngăn cản mình.

Hiện giờ tin cô tới Vô Nhân Cảnh đã được xác thực, chỉ cần Tô Ngự nói cho Doãn Thiên Mộc biết mình là chủ nhân của Vô Nhân Cảnh, chắc chắn đối phương sẽ tới nơi này ngay. Diễn biến của sự việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô, Thiên Mộc thông minh như vậy, chỉ mong cô ta có thể gặp dữ hóa lành.

Còn bây giờ cô nhất định phải đi tìm Lãnh Hoài Cẩn. Những người lưu đày này là đối thủ Tô Ngự phải thêm cho Lãnh Hoài Cẩn, cô chỉ cần đi theo bọn họ thì nhất định

có thể tìm được A Cẩn.

Sau khi thành công lên máy bay, Thẩm Vị Ương đội mũ, lẳng lặng ngồi một góc, những người lưu đày khác cũng im lặng ngồi trên máy bay với đầy áp lực. Cửa sổ máy

bay bị bịt kín, bên trong tối đen không ai nhìn rõ ai, nhưng Thẩm Vị Ương vẫn cảnh giác nắm chặt khẩu súng trộm được trong tay, trong lòng cũng suy nghĩ rất nhiều

chuyện.

Sắp gặp lại một lần nữa gặp được anh rồi, cô không biết đối mặt với anh thế nào. Có quá nhiều hiểu lầm với anh, vấn đề giữa hai người cũng quá nhiều, một đống hỗn

độn khiến cô rối bời. Chỉ có một điều duy nhất có thể chắc chắn, đó là tâm trạng muốn gặp lại anh lần nữa…

***

Chín năm trước.

“Đại học Đế Đô? Cô đỗ vào đại học Đế Đô rồi sao?”

Lúc cô nhận được giấy thông báo trúng tuyển của đại học Đế Đô ở nhà, mợ khó tin giật giấy thông báo trong tay cô, tưởng mình đã nhìn nhầm.

“Sao có thể, sao cô có thể đỗ được..”

“Trả cho tôi!”

Cô giật lại giấy thông báo trúng tuyển của mình vào một giây trước khi mợ muốn xé nó, bảo vệ trong lòng như cục cưng.

Mợ Đỗ Lệ Hoa giận không nhịn được nhìn cô: “Cô có ý gì, cô nghĩ tôi sẽ xé nát giấy thông báo trúng tuyển của cô sao?”

“Lẽ nào không phải sao?” Thẩm Vị Ương quật cường nhìn thẳng bà ta: “Mợ à, tôi có thể nhẫn nhịn những chuyện trước đây, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai hủy giấy thông báo trúng tuyển này.”

“Bốp!”

Đỗ Lệ Hoa thẳng thừng tát vào mặt cô một cái.

“Đồ súc sinh lòng dạ xấu xa, không ngờ cô lại nghĩ tôi như vậy, có phải cô nói linh tinh khắp nơi bên ngoài tôi khắt khe với cô không hả?”

Trên mặt thoáng hiện vài vết đỏ, nhưng Thẩm Vị Ương không vì vậy mà sợ, ngược lại còn nhìn thẳng bà mợ chẳng ra gì của cô, cười lạnh: “Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Mợ đối xử với tôi thế nào, người bên ngoài cũng không phải không có mắt nhìn.”

“Cô…”

“Mẹ, con về rồi”

Lúc Đỗ Lệ Hoa bị Thẩm Vị Ương làm cho tức giận phừng phừng, con gái bà ta cũng chính là Lâm Thư Đồng – em gái họ của Thẩm Vị Ương đã về. Khi Lâm Thư Đồng

thấy tờ thông báo trúng tuyển trong tay Thẩm Vị Ương nào ngờ là giấy thông báo của đại học Đế Đô thì hai mắt đều đỏ vì tức.

“Đê tiện, sao cô có thể, sao cô có thể đỗ được đại học Đế Đô, tôi… a…!”

Lúc cô ta đỏ mắt hận không thể tiến lên xé xác Thẩm Vị Ương thì cô đã lập tức tát vào mặt cô ta. Cái tát đó trả lên người con gái Đỗ Lệ Hoa là để trả lại cái tát vừa rồi bà

ta cho cô.

“Tôi đỗ được là dựa vào bản lĩnh của chính bản thân tôi.” Cô cười lạnh từ trên cao nhìn xuống Lâm Thư Đồng đang không phục.

“Tính sai rồi phải không Lâm Thư Đồng, dù cô bỏ thuốc ngủ vào trong sữa sáng của tôi nhưng tôi cũng có thể đỗ được vào đại học Đế Đô.”

Nói đến thuốc ngủ, cô thấy trong mắt Lâm Thư Đồng đầy vẻ căm hận.

“Lâm Thư Đồng, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì khiến cô ghét tôi như vậy, hận không thể cắt đứt tiền đồ của tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK