Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Trạch cho rằng cô không nghe rõ nên thở dài nói lại lần nữa: “Cậu ba không có ý gì khác, không phải nhà của ông ngoại cô phải đang ở trong tay cậu mợ cô bên kia à? Anh ấy, anh ấy muốn cô rời khỏi đây ngay bây giờ nên đây là tiền bồi thường.”

“Bồi thường cái gì?” Lúc Thẩm Vị Ương ngẩng đầu lên, hai mắt cô đã đỏ hoe: “Anh ấy nợ tôi cái gì mà muốn bồi thường cho tôi?”

Cô nắm chặt hai tay, cơ thể run lên bần bật.

Thật là buồn cười.

Loại chuyện này ở trong tiểu thuyết không phải người ta hay gọi là tình một đêm đó sao?

Vệ Trạch đã cố gắng nói một cách uyển chuyển, nhưng lúc này khi đối mặt với đôi mắt tủi thân của Thẩm Vị Ương, anh ta lại khó xử đến mức không biết nói thế

nào.

“Đúng vậy, nguyên văn lời nói của cậu ba là đây là tiền bồi thường cho cô, tùy cô viết bao nhiêu cũng được.”

Anh ta cố gắng giải thích.

“Cô Thẩm, ở đây thực sự không hợp với cô, cô nên trở về cuộc sống bình thường của mình đi.”

Cô là một cô gái nhỏ ngay cả bài kiểm tra đầu vào của Ám Dạ cũng không vượt qua được.

Tâm trạng của Thẩm Vị Ương cũng không khá hơn được chút nào, Vệ Trạch có thể cảm nhận được không khí quanh người cô tràn ngập nỗi bất an.

“Vậy nên anh ấy nợ tôi cái gì?”

Trước khi Vệ Trạch trả lời, cô lại cười nhạo chính mình.

“Nói là nợ tình cũng quá giả tạo rồi, anh ấy tìm tôi tình một đêm còn tôi thì yên tâm nhận chi phiếu của anh ấy.”

“Khu khu khu

Không nghĩ Thẩm Vị Ương lại có thể “nói năng mạnh bạo” như vậy.

Vệ Trạch sợ đến mức họ mấy tiếng mới bình tĩnh lại được, anh ta lúng tùng nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Khụ, cô Thẩm, cô rời khỏi đây trước đi, cô là một sinh viên đại học,

không nên dính vào vũng nước đục này.”

à.”

Thẩm Vị Ương cố chấp nhìn anh ta: “Thế nhưng tôi đã không thể chỉ lo cho bản thân mình đúng không? Anh không sợ tôi sẽ nói chuyện ở đây ra ngoài sau khi quay về

“Dĩ nhiên chúng tôi đã nghĩ đến điều này.”

Sau khi rũ bỏ được sự không đành lòng, Vệ Trạch khôi phục thái độ giải quyết chuyện chung. Anh ta cho hai người sau lưng một ánh mắt, bọn họ lập tức tiến lên, một

trái một phải giữ chặt cánh tay Thẩm Vị Ương.

“Chúng tôi sẽ giúp cô xóa bỏ những ký ức liên quan đến nơi này, để cô trở lại cuộc sống bình thường, đương nhiên nếu như cô có thể tự giác một chút không nói ra chuyện ở đây thì chúng tôi cũng không cần áp dụng biện pháp mạnh.”

Xóa ký ức của cô?

Vẻ mặt Thẩm Vị Ương thay đổi: “Sao các người lại làm như vậy.”

Nhưng cô lại không thể nào thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người đàn ông to lớn.

Cô tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.

“Vệ Trạch, các anh đừng có mà quá đáng!”

Vẻ mặt Vệ Trạch lạnh lùng: “Cô Thẩm, cậu ba có rất nhiều việc phải làm không có thời gian chơi với trẻ con, vậy nên xin cô thông cảm cho.”

“Trẻ con gì chứ?” Thẩm Vị Ương tức giận đá lung tung vào hai người đang giữ cô, liều mạng muốn thoát ra: “Buông tôi ra, tôi muốn gặp Lãnh Hoài Cẩn, có chuyện gì anh

ấy có thể trực tiếp nói với tôi.”

Lần trước sau khi hôn cô xong cũng như thế này, bây giờ sau khi cùng cô trải qua sinh nhật lại thế nữa, anh là một người đàn ông, ngoài việc trốn tránh không thể có

một chút trách nhiệm sao?

Cô cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi hai người đàn ông to lớn, Thẩm Vị Ương tức giận đến mức muốn hộc máu, cuối cùng cũng chỉ có thể bị họ lôi đi.

Vệ Trạch thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị quay về báo cáo với Lãnh Hoài Cẩn.

Thật ra anh ta khá sợ phải giải quyết những chuyện liên quan đến Thẩm Vị Ương, bởi vì anh ta không biết chắc chắn thái độ của Lãnh Hoài Cẩn với Thẩm Vị Ương là

như thế nào.

Làm nặng hay nhẹ, sau cùng xảy ra chuyện gì người gặp xui xẻo vẫn là anh ta.

Lãnh Hoài Cẩn nghe anh ta báo cáo những chuyện đã xảy ra, khi nghe đến đoạn tình một đêm có hơi cau mày nhưng sau đó cũng không có phản ứng gì.

“Quên đi cũng tốt, đưa cô ấy về nhà an toàn, tiện thể giúp cô ấy giải quyết chuyện nhà họ Lâm bên kia cho tốt.”

Vệ Trạch nhìn vẻ mặt của anh sau đó nói: “Cho dù cô ấy quên anh cũng được à?”

Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn hơi trầm xuống, anh không vui nhìn anh ta: “Đây là chuyện cậu nên quan tâm ư?”

Vệ Trạch rụt cổ lại không dám nói nữa.

Tuy nhiên ngay lúc anh ta định đi ra ngoài làm việc thì nhận được cuộc gọi của một trong hai đàn em, mí mắt anh ta giật giật, trực giác cho anh ta biết có chuyện

không hay xảy ra.

“Anh, anh Vệ không xong rồi cô gái kia đâm vào tủ, giờ trên đầu toàn là máu!”

Giọng nói trong điện thoại không coi là nhỏ, Lãnh Hoài Cẩn còn ở gần nên tất nhiên cũng nghe thấy.

Trái tim Vệ Trạch thắt lại, anh ta nơm nớp lo sợ nhìn Lãnh Hoài Cẩn.

Quả nhiên, vẻ mặt của Lãnh Hoài Cẩn âm u đến đáng sợ.

“Còn ngây ra đó làm gì, nhanh chóng kêu bác sĩ đến xử lý vết thương cho cô ấy.”

Lãnh Hoài Cẩn trừng anh ta, sau đó lập tức rút kim tiêm trên tay mình rồi xuống khỏi giường.

“Gọi bác sĩ đến chữa trị cho cô ấy, tôi sẽ đến ngay.”

Sau khi nhanh chóng dặn dò người ở đầu dây bên kia, Vệ Trạch nhanh chóng đi tới đó Lãnh Hoài Cẩn.

“Cậu ba, vết thương của anh còn chưa lành, không thể chạy lung tung.”

Lãnh Hoài Cẩn không nói gì chỉ gạt tay anh ta ra rồi đi tự mình đi ra ngoài.

Vệ Trạch cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, anh ta chỉ đành chạy nhanh đuổi theo.

Lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại, mở mắt ra vừa thích nghi được ánh sáng trong phòng đã thấy gương mặt Lãnh Hoài Cẩn mà cô ngày nhớ đêm mong.

“Lãnh Hoài… A.”

Còn chưa kịp gọi tên anh, cô đã cảm thấy vết thương bị băng bó ở trên đầu đau dữ dội.

Lãnh Hoài Cẩn lạnh nhạt nhìn cô, châm chọc nói: “Vừa mới đến đây đã phải vào bệnh viện, em thật đúng là biết cách lãng phí tài nguyên.”

Thẩm Vị Ương vốn đang rất ấm ức, nhưng khi nghe anh nói như vậy lại cảm thấy tức giận.

“Em lãng phí tài nguyên cũng là do anh hại, nếu không phải anh muốn xóa trí nhớ của em thì sao em lại phải đâm đầu vào tủ?”

Nếu cô không làm ầm ĩ như vậy thì chắc chắn sẽ bị bọn họ dẫn đi thôi miên rồi, cô không muốn mất đi trí nhớ rồi sống như một kẻ ngốc.

“Lãnh Hoài Cẩn, em biết Ám Dạ làm gì.”

Lãnh Hoài Cẩn vẫn lạnh mặt, cũng không quan tâm cô nổi giận.

Thẩm Vị Ương thấy vậy thì kiềm chế lại, mềm mỏng kéo tay anh nói: “Em không sợ, chỉ cần có thể ở cùng anh, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”

Đôi mắt cô vốn đã đẹp, đặc biệt là khi cô nhìn chăm chú một ai đó, ánh mắt chan chứa tình cảm.

Cô cũng rất quý trọng anh, nếu không đã không đến nơi này.

Trong lòng Lãnh Hoài Cẩn khẽ động, bị bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy nhất thời không nó gõ ra.

Thế nhưng anh biết, anh không thể ích kỷ giữ cô ở lại đây.

Ám Dạ không phải nơi người bình thường có thể ở, huống hồ cô còn là một cô gái nhỏ.

Cuối cùng anh vẫn rút tay của mình ra, lạnh lùng nhìn cô: “Em cho rằng mình rất dũng cảm và vĩ đại ư?”

Thẩm Vị Ương bị thái độ của anh làm tổn thương, cô nghẹn ngào nói không nên lời: “Em…”

Lãnh Hoài Cẩn đứng lên chuẩn bị rời đi: “Thế nhưng với tôi mà nói em là gánh nặng.”

“Thẩm Vị Ương, nể mặt tôi cho em một cái sinh nhật, em đừng có ở đây làm phiền tôi có được không? Em an phận trở về nhà họ Lục làm một cô chủ an nhàn đi.”

Thẩm Vị Ương không chịu thua, cô bước xuống giường đứng trước mặt anh, ngoan cố nói: “Em không phải gánh nặng, em có thể giúp anh, nếu như anh muốn em về vì lý do này, vậy em sẽ chứng minh cho anh thấy em có thể trở thành trợ thủ tốt nhất của anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK