Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Á−− Diệp Chiêu Chiêu, cứu, cứu tôi, cứu tôi với——”

ước khi ngã xuống Tăng Ni Ni đã được người khác kéo lại, càng khiến cô ta sợ hãi hơn, sợ Thẩm Vị Ương sẽ buông tay.

Việc sống chết của cô ta hiện đang nằm trong tay của Diệp Chiêu Chiêu.

Lúc này Thẩm Vị Ương đang một tay nắm lấy lan can ban công tầng dưới, một tay kéo Tăng Ni Ni. Tăng Ni Ni khá gầy, nhưng cũng hơn 45kg, cộng thêm trọng lực của khi rơi xuống, khiến cô khó mà chống đỡ nổi.

“Kéo cô ta lên trước đi!”

Lúc Liễu Hoài Xuyên đeo dây thừng từ bên trên xuống cứu người, Thẩm Vị Ương đã nhìn anh ta nói.

Vào thời khắc nguy hiểm như này, nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Chiêu Chiêu, Liễu Hoài Xuyên đã hơi sững sờ, cảm giác này hơi giống với lúc trước khi anh ấy cùng hợp tác

với Vị Ương.

Nhưng tình thế cấp bách, anh ấy không có thời gian để suy nghĩ, mà ôm Tăng Ni Ni leo lên.

“Cô hãy gắng gượng một tý, tôi sẽ xuống cứu cô ngay.”

Thẩm Vị Ương không nói gì, sau khi Tăng Ni Ni được anh ta ôm lên, cô đã tự bám vào lan can ban công bằng hai tay, sau đó trèo lên.

Khi Liễu Hoài Xuyên ôm Tăng Ni Ni lên, cô cũng theo sát phía sau.

Liễu Hoài Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng: “Không nhìn ra cô còn có bản lĩnh này.”

Trước đây anh ấy chỉ có ấn tượng cô là một cô gái hư, nhưng hôm nay biểu hiện của cô khiến anh ấy trợn mắt há mồm. Khi Tăng Ni Ni rơi xuống, phản ứng của cô còn

nhanh hơn cả người làm cảnh sát hình sự như anh ấy.

Thẩm Vị Ương đắc ý cười nói: “Bình thường thôi, chỉ mạnh hơn cảnh sát Liễu một tý.”

Khoảnh khắc cô cười rạng rõ, cảm giác quen thuộc ấy lại dâng lên trong cõi lòng.

Chẳng lẽ là vì cô là em họ của Vị Ương nên hai người mới giống nhau đến thế ư?

“Cút! Cô đừng đụng vào người tôi! Đồ xui xẻo nhà cô, nếu không tại cô thì làm sao tôi có thể ngã xuống cơ chứ?”

Trong lúc anh ấy đang thất thần thì chị em nhà họ Tăng đã cãi nhau ầm ĩ.

Tăng Ni Ni chán ghét đẩy Tăng Tiểu Khả ra, luôn mồm nói đồ xúi quẩy.

Còn Tăng Tiểu Khả như đã quen với việc nhẫn nhục chịu đựng, mặc cho em gái của mình đánh mắng, hai mắt đỏ hoe ấm ức không nói một lời.

Liễu Hoài Xuyên không thể nhìn nổi nữa, mà bước tới kéo Tăng Tiểu Khả ra sau lưng mình, sau đó nói với Tăng Ni Ni: “Tăng Ni Ni, cô ấy là chị gái của cô chứ không phải là con ở, cô không thể khách sáo với cô ấy hơn sao?”

Tăng Ni Ni nhìn Liễu Hoài Xuyên cười khẩy: “Liễu Hoài Xuyên, bây giờ anh giả vờ làm người tốt làm gì? Lúc anh đến nhà bắt bố tôi sao không thấy anh ân cần như thế.”

Cô ta quan sát anh ấy và Tăng Tiểu Khả, sau đó đột nhiên mỉm cười: “Ồ! Tôi biết rồi, cuối cùng tôi cũng biết rồi ha ha ha!”

Cô ta cười như phát điên khiến Liễu Hoài Xuyên lấy làm lạ: “Cô biết cái gì? Cô có lời gì thì cứ việc nói thẳng, đừng có giả vờ giả vịt cho ai xem.”

Tăng Ni Ni phớt lờ anh ấy, nhìn Tăng Tiểu Khả chế nhạo: “Tôi biết rồi, là cô đã bán đứng bố đúng không? Một đứa con gái ngoài giá thú như cô luôn vì chuyện của mẹ cô mà oán hận bố. Vừa khéo bây giờ đã bám lên được cành cao rồi, vì tiền đồ của mình nên cô đã bán đứng bố để lấy lòng Liễu Hoài Xuyên, đúng không?”

“Cô nói gì đi chứ? Sao cô lại im lặng thế? Ngày nào cô cũng giả bộ thành bộ dạng này cho ai xem hả? Sao cô không nói chuyện? Cô nói gì đi chứ Tăng Tiểu Khả, sao cô câm như hến vậy hả?”

Tăng Ni Ni như phát điên nắm lấy cổ áo của Tăng Tiểu Khả lắc mạnh, buộc cô ta phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Trong khi cả quá trình Tăng Tiểu Khả chỉ đỏ mắt lắc đầu phủ nhận: “Không có, chị không có. Ni Ni, không phải như em nói.”

“Đủ rồi!”

Cuối cùng Liễu Hoài Xuyên không thể chịu đựng được nữa, bất chấp dáng vẻ ga lăng đẩy Tăng Ni Ni, rồi nói với cấp dưới ở bên cạnh: “Cô Tăng nhảy lầu bị kích thích quá lớn, bây giờ đưa cô ấy đến đồn cảnh sát để nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Cấp dưới của anh ấy liền kéo Tăng Ni Ni đang không phục mà vẫn còn sủa loạn như chó hoang rời đi.

“Cô không sao chứ?”

Bấy giờ Liễu Hoài Xuyên mới quay đầu nhìn Tăng Tiểu Khả hỏi.

Tăng Tiểu Khả lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Liễu Hoài Xuyên tức giận thở dài: “Tiểu Khả, người hiền sẽ bị bắt nạt. Chuyện cô không làm thì không ai có thể vu oan cho cô, mà bản thân cô cũng phải cứng rắn

hơn.”

Cô ta thực sự không làm ư?

Thẩm Vị Ương đứng bên cạnh, nhìn Tăng Tiểu Khả bằng ánh mắt phức tạp.

Vừa rồi khi nhảy xuống cứu Tăng Ni Ni, cô đã đứng rất gần Tăng Tiểu Khả, sau đó đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ta, mà đó lại là mùi nước hoa “Nàng thơ” của Alice xuất hiện trong phòng cô ngày hôm đó.

Ngoài ra, lúc này Tăng Ni Ni ngã xuống cũng rất đáng ngờ, không thể loại trừ khả năng Tăng Tiểu Khả đã đẩy cô ta xuống, do đó ban này Tăng Ni Ni mới chỉ trích cô ta như vậy..

Nhưng Tăng Ni Ni chỉ cho rằng Tăng Tiểu Khả xúi quẩy khiến cô ta gặp bất trắc, chứ không nghĩ sâu xa rằng có lẽ Tăng Tiểu Khả thực sự muốn lấy mạng cô ta.

“Cảnh sát Liễu, hôm nay tôi đã giúp anh một việc lớn như vậy, chẳng lẽ anh không định mời tôi một bữa sao?”

Khi Liễu Hoài Xuyên định dẫn Tăng Tiểu Khả rời đi, Thẩm Vị Ương đã mỉm cười gọi anh ấy lại.

Bấy giờ Liễu Hoài Xuyên mới nhớ ra chuyện Diệp Chiêu Chiêu đã bị liên lụy.

Anh ấy cúi đầu nói với Tăng Tiểu Khả: “Tiểu Khả, để tôi bảo đồng nghiệp của tôi đưa cô về nhà nhé? Lần này cô Diệp bị liên lụy, chịu tổn thất rất lớn, nên tôi phải bàn cách bù đắp cho cô ấy.”

Tăng Tiểu Khả liếc nhìn Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương cười trêu chọc: “Cô Tăng cứ yên tâm, tôi không có hứng thú với cảnh sát Liễu, mà chỉ muốn gọi anh ấy lại để nghĩ cách giải quyết về những tin đồn ác ý về tôi ở trên mạng.”

“Vì điều này mà toàn bộ hãng quảng cáo đều yêu cầu tôi chấm dứt hợp đồng. Tôi đã tổn thất rất nhiều tiền, cô Tăng sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?”

Tăng Tiểu Khả vội lắc đầu nói: “Tất, tất nhiên là không rồi. Tôi, tôi và cảnh sát Liễu chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, cô Diệp và anh ấy đi ăn cũng không liên quan gì

đến tôi.”

“Được rồi, cô đừng trêu cô ấy nữa, chúng ta đi thôi.”

Liễu Hoài Xuyên nhìn Thẩm Vị Ương nói, lúc này cô mới rời đi cùng anh.

“Đừng đến nhà hàng, nếu tôi ra khỏi tòa nhà chắc chắn sẽ bị rất nhiều người vây quanh. Tôi nói mạng xã hội độc miệng cũng không ngoa, hôm nay tôi đã lên mấy hotsearch rồi đấy, nên chẳng dám ra khỏi cửa.”

Sau khi vào thang máy, Thẩm Vị Ương ấn tầng mà cô ở rồi nói với Liễu Hoài Xuyên.

“Tới nhà tôi ăn cơm đi, trong cảnh sát Liễu cũng là đầu bếp giỏi, chắc chắn bữa cơm mà anh nấu cho tôi sẽ ngon hơn nhà hàng bên ngoài gấp mấy lần.”

Liễu Hoài Xuyên cũng cảm thấy giờ Diệp Chiêu Chiêu không thích hợp để đi ra ngoài, sở dĩ cô bị như vậy là vì cảnh sát bọn họ không tận lực làm việc. “Xin lỗi cô Diệp, lần này đã để liên lụy đến cô rồi, cuối cùng còn phải nhờ cô đi cứu người.”

Bọn họ là bạn tốt, nên Thẩm Vị Ương cô sẵn lòng giúp đỡ anh ấy, nhưng trong mắt Liễu Hoài Xuyên, cô đang là Diệp Chiêu Chiêu hoàn toàn xa lạ.

Tương lai tình huống như này sẽ xuất hiện ở mỗi người thân và bạn bè trước đây của cô.

Cô biết bọn họ là người thân và bạn bè của mình, nhưng trong mắt bọn họ, cô chỉ là một Diệp Chiêu Chiêu xa lạ.

Ngay cả mấy đứa con của cô, nếu Lãnh Hoài Cẩn thật sự muốn làm gì Thân Khiết, có lẽ mấy đứa trẻ sẽ cho rằng cô là con giáp thứ mười ba phá hủy gia đình của bọn

trẻ.

Chưa kể năm giác quan đang dần biến mất, kể từ khi linh hồn của cô nhập vào thân xác này, cô đã trắng tay rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK