Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vân Sâm biết của tên và số di động của cô, cô thầm nghĩ, cuộc điện thoại này chắc có lẽ là vì hàng giả kia.

ong lòng Thẩm Vị Ương suy nghĩ một chút, sau đó mới mở miệng đáp: “Đúng vậy, tôi là Diệp Chiêu Chiêu, xin hỏi anh là ai, tìm tôi có chuyện gì?”

Lục Vân Sâm lại hỏi: “Hiện tại cô đang ở chung với Lãnh Hoài Cẩn à?”

Thẩm Vị Ương: “Đúng vậy, rốt cuộc anh là ai?”

Lục Vân Sâm cười khẩy: “Tôi là ai à, tôi là anh vợ của Lãnh Hoài Cẩn, là anh của Thẩm Vị Ương – Lục Vân Sâm, cô Diệp, tôi nghe nói cô là bà con xa của nhà họ Thẩm, lần này đến Đế Đô là để nhờ vả Vị Ương, nhưng cô có thể vui lòng giải thích giúp tôi tại sao cuối cùng người mà cô nương nhờ lại trở thành anh rể họ vậy?”

Thẩm Vị Ương: “Anh Lục, thay vì hỏi những điều này, còn không bằng anh suy nghĩ một chút tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại đột nhiên thay lòng đổi dạ.”

Nói xong câu đó, cô lập tức cúp máy.

Nhưng bàn tay của cô vẫn cầm di động thật chặt, đứng tại chỗ mà ngây người.

“Sau này không muốn nhận điện thoại thì cứ thoải mái không nhận, chuyện bên kia anh sẽ xử lý ổn thỏa, sẽ không để em có một chút tổn hại nào.”

Lãnh Hoài Cẩn từ phòng bếp đi ra, lúc đi đến cửa phòng bếp đã nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Lục Vân Sâm, sau khi đặt bát đĩa đang cầm trong tay lên bàn thì

quay lại nói với cô như vậy, bảo cô sau này không cần lo lắng đến những chuyện này.

Tất nhiên, Thẩm Vị Ương sẽ không vì mấy việc này mà giận dỗi anh.

Mà là cô đau lòng vì anh lại càng nhiều hơn.

“Anh xử lý bằng cách nào, A Cẩn, hiện tại là anh của em, thêm một thời gian nữa, cô ta lại đi tìm bọn nhỏ, anh phải xử lý làm sao, bây giờ em lại… em…”

Thời gian của cô không còn nhiều, không thể sắp xếp làm quen với bọn nhỏ một lần nữa.

Đầu tiên là kể cho bọn nhỏ một câu chuyện ly kỳ, khó tin đến như vậy, rồi sau đó lại nói với bọn nhỏ năm giác quan của mẹ chúng đã bị mất hết, thời gian sống cũng

không còn bao lâu hay sao?

Đây là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.

“Hiện tại bọn nhỏ đều ở tại trường học, nếu em muốn làm quen với bọn nhỏ một lần nữa, anh sẽ kêu chúng trở về một chuyến, anh tin tưởng bọn nhỏ sẽ tiếp thu nhanh

chóng.”

Anh nhìn thấy ánh mắt của cô, giống như nhìn ra cái gì đó lại bổ sung một câu.

“Đương nhiên, nếu em không muốn, anh cũng sẽ không để cho bọn nhỏ biết anh đã ly hôn với cô ta, chờ đến khi có cơ hội, em lại nói cho chúng biết, giả thì vẫn luôn là giả, chỉ cần em chịu giải thích, bọn chúng sẽ tin tưởng.”

Trong khoảnh khắc này, Thẩm Vị Ương cũng nghi ngờ Lãnh Hoài Cẩn đã biết chuyện thời gian của cô không còn bao lâu nữa.

Nhưng mà khi cẩn thận suy nghĩ cho kỹ lại, chắc là không thể nào.

Ngay cả Thân Khiết cũng không biết chuyện thời gian của cô không còn nhiều, giác quan suy yếu.

Nếu cô ta mà biết, có lẽ lúc ở đoàn phim cũng sẽ không luôn gây sự với cô như vậy.

“Chúng ta đi Lệ Giang đi”, cô quan sát ánh mắt của anh một hồi, sau đó cười nói: “Trước đây em không có cơ hội đi chơi cùng với anh, nếu ở Đế Độ có nhiều việc làm người khác bực bội như vậy, chúng ta bỏ trốn đi, anh thấy sao?”

Cô muốn dành hết đoạn thời gian cuối cùng này cho anh.

Ánh mắt của cô sáng rực, trong đáy mắt chỉ có duy nhất một mình anh.

Thứ quý giá nhất trên cuộc đời này là cách cô nhìn anh.

“Được, chúng ta bỏ trốn.”

Anh cũng cười đáp lại, trong mắt anh cũng giống cô, cũng chỉ có duy nhất một mình cô.

lich.

Đoạn thời gian cuối cùng, anh cũng dành hết cho cô.

Thẩm Vị Ương dùng tốc độ nhanh nhất bán đi căn nhà mới mua, chuẩn bị dùng số tiền này cùng với khoản tiền trước đó cô nhận từ việc quảng cáo để làm chi phí du

Thời gian để cô sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện khoảng tầm mười ngày, nhưng thị lực của cô đã càng ngày càng trở nên mờ ảo, nhìn không thấy mọi vật xung quanh trong vòng mười mét, còn có vị giác, cho dù A Cẩn cố gắng làm cho cô rất nhiều món ngon, cô cũng không thể nào nếm được hương vị trong đó.

Nhưng mà cô vẫn cố gắng giả vờ cô rất thỏa mãn, mỗi lần anh làm đồ ăn cho cô, cô còn giả vờ cẩn thận thưởng thức những món ăn ấy.

Cô luôn cố gắng, được lúc nào hay lúc ấy, cô hy vọng đoạn thời gian cuối cùng của họ là một một đoạn thời gian vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng mà luôn có những chuyện không như ý xảy ra, lại có khách không mời mà tìm tới cửa.

Trước thời gian bọn họ xuất phát đi Lệ Giang một ngày, tối hôm đó, Lục Vân Sâm tìm đến, mới vừa vào nhà anh ta đã đấm vào mặt Lãnh Hoài Cẩn một quyền, may mà

Lãnh Hoài Cẩn tránh thoát kịp lúc.

Thẩm Vị Ương đang ở trong phòng sắp xếp hành lý, nghe được tiếng động bèn đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Vân Sâm và Lãnh Hoài Cẩn đang đánh nhau, lập tức tiến lên tách hai người ra.

dich.

“Cô chính là Diệp Chiêu Chiêu?”

Nhìn ra được cô còn có chút bản lĩnh, vậy mà có thể tách mình và Lãnh Hoài Cẩn ra, Lục Vân Sâm khá ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lúc anh ta nhìn cô vẫn tràn ngập thù

Nếu không phải tại vì người phụ nữ ở trước mắt, em gái anh ta cũng sẽ không bị nhục nhã ở nhà họ Lãnh như vậy.

Thẩm Vị Ương cũng không chịu thua, nhìn anh ta, hỏi: “Anh là Lục Vân Sâm à?”

Lục Vân Sâm cười gằn: “Dáng vẻ cũng tàm tạm mà thôi, Lãnh Hoài Cẩn, chỉ vì khuôn mặt này của người này mà anh bỏ rơi Vị Ương?”

Lãnh Hoài Cẩn không phản đối: “Bởi vì ly hôn với cô ta, tôi đã bỏ hết tất cả mọi thứ ở nhà họ Lãnh, cũng không phải tôi không có tổn thất gì, nếu các anh vẫn còn không vui, hay là anh đi hỏi cô ta một chút thử xem, tại sao tôi lại ly hôn với cô ta.”

Lục Vân Sâm siết chặt nắm đấm, nhìn dáng vẻ có lẽ là còn muốn đánh Lãnh Hoài Cẩn: “Ý anh là gì, chẳng lẽ em gái tôi ở bên ngoài…? Lãnh Hoài Cẩn, cho dù em tôi có

làm ra chuyện gì sai, cũng sạch sẽ hơn con đàn bà đã phá thai Diệp Phù Tô bên cạnh anh nhiều.”

Lục Vân Sâm mới vừa nói xong, Lãnh Hoài Cẩn đã đấm lên mặt anh một cái, bị Thẩm Vị Ương kéo lại.

Dưới cơn giận dữ, anh bực tức nói với Thẩm Vị Ương: “Anh ta đã nói em tới mức như vậy, em còn muốn bênh vực anh ta sao?”

Thẩm Vị Ương dùng sức kiềm lại cho anh buông xuống nắm tay, sau đó mới thở dài, nói: “Giả vẫn luôn là giả, không phải anh đã nói vậy sao, em cũng không giận, anh

lại tính toán mấy chuyện đó làm gì.”

Trấn an Lãnh Hoài Cẩn xong, cô quay sang hỏi Lục Vân Sâm: “Anh Lục, hôm nay anh đến đây là muốn đánh nhau sao? Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi gọi bảo vệ đến đấy.”

Lục Vân Sâm không thèm để ý tới cô, mà là nhìn Lãnh Hoài Cẩn, nói: “Vị Ương bị bà nội của anh đánh đến bị thương, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, không ăn không uống, cảm xúc cũng không ổn, nếu anh còn có một chút tình cảm với em ấy, thì cũng thương hại em ấy một chút mà đi thăm em ấy đi.”

Thân Khiết bị bà cụ Lãnh đánh đến bị thương nặng.

Thẩm Vị Ương nghe đến việc này thì khá ngạc nhiên, nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn thì lại tỏ vẻ không liên quan đến mình: “Cho dù cô ta có bị đánh chết cũng không liên quan tới tôi.”

Đoạt thân phận của người khác thì nên thừa nhận sự xui rủi của người khác.

Lời nói này của anh hoàn toàn chọc giận Lục Vân sâm: “Lãnh Hoài Cẩn, dù sao hai người cũng đã từng là vợ chồng, Vị Ương và anh dây dưa mười năm, chưa từng làm

gì có lỗi với anh, tại sao anh tàn nhẫn như vậy, anh đã quên cách đây không lâu anh còn muốn tổ chức một buổi lễ long trọng để cầu hôn em ấy sao?”

“Lúc trước muốn tổ chức một buổi lễ cầu hôn lớn như vậy cũng là anh, bây giờ ly hôn với cô ấy, làm cô ấy bị nhục nhã cũng là anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trên mặt của Lãnh Hoài Cẩn vẫn trước sau như một, không hề có một chút đau lòng hay áy náy gì đối với “Thẩm Vị Ương“, chỉ bình tĩnh nhìn Lục Vân Sâm, hỏi: “Nói

xong chưa, nếu đã nói xong anh có thể đi rồi đó.”

Thẩm Vị Ương cũng thừa dịp lên tiếng trước khi Lục Vân Sâm tức giận đến muốn đánh người: “Anh Lục, chuyện hôn nhân là dựa trên sự tự nguyện, hiện tại A Cẩn không muốn, anh không thể ép buộc như vậy được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK