Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi, nếu em không thoải mái thì đánh anh là được rồi.”

ệ ca nói anh vừa nắm tay cô định hướng lên mặt mình để đánh.

Thẩm Vị Ương bị anh chọc cười, một lần nữa rút một chiếc khăn ướt đưa cho anh: “Lau lại cho em, bẩn chết đi được, đúng là em quá hoảng hốt nên không kịp né

tránh.”

Cô căn bản là không có cách che giấu chuyện mình làm cho nên khi anh ta lấy viên đạn ra đã làm cho cô rơi vào tình cảnh hỗn loạn, chứ không đã bẻ gãy tay anh ta.

Về phần Lãnh Hoài Cẩn, màn hình ở ngay đây và chính cô cũng biết là anh chỉ vô tình nhìn thấy người không muốn thấy nên đề phòng mà thôi, không thể nói là xâm phạm quyền riêng tư của cô.

Lãnh Hoài Cẩn cẩn thận lau lại cho cô một lần nữa, đồng thời an ủi nói: “Em yên tâm, anh đã phải người đi xử lý rồi, ngoại trừ Nhiếp Các thì những người khác bên kia đều dễ dàng xử lý hơn một chút.”

mật.

Nụ cười trên mặt Thẩm Vị Ương dần dần biến mất và có chút không dám nhìn anh.

“Anh biết mọi thứ rồi à?” Cô cúi đầu nắm chặt hai tay nói với giọng yếu ớt.

Cô không muốn anh nhìn thấy con người xấu xa đó của mình.

Nhưng ngày đó tranh chấp với anh trai lại còn bị nhốt ở nhà, sau khi đến trường đấu thủ thì bị thương ngất xỉu nên cô còn chưa kịp nói với Lãnh Diệp phải giữ bí

Trước đây anh đã nói rằng không thích hai bàn tay dính đầy máu tươi của cô.

Có người đàn ông nào mà lại không muốn người yêu của mình sạch sẽ chứ.

“Em, em hơi mệt, em về nghỉ ngơi trước.”

Trong một thời gian dài im lặng thì cô nói với anh với dáng vẻ ngượng ngùng.

Cảm xúc của cô thay đổi quá nhanh làm Lãnh Hoài Cẩn nhất thời không phản ứng kịp, còn tưởng rằng cô thật sự mệt mỏi nên liền trực tiếp ôm cô lên giường nói: “Ở chỗ này đủ để hai chúng ta ngủ.”

Thấy cô giãy giụa Lãnh Hoài Cẩn nhận ra có điều gì đó không ổn nên hỏi: “Làm sao vậy?”

Anh còn hỏi cô chuyện gì đã xảy ra? Có chuyện gì xảy ra với cô mà anh không biết sao?

Nhìn thấy dáng vẻ vô tội của anh Thẩm Vị Ương vô cùng tức giận đẩy anh ra rồi nói: “Người là do em giết, nhưng họ không hề vô tội mà là em muốn báo thù cho con gái của em và cho vợ chồng anh Lưu. Nếu họ không gây nghiệp thì sẽ không có nhiều nạn nhân đến như vậy.”

“Anh nghĩ rằng em độc ác cũng được, chỉ là em muốn thay trời hành đạo.”

“Bé ngốc, em đang nói gì vậy?” Lãnh Hoài Cẩn khi hiểu được cảm xúc của cô thì thấy buồn cười rồi đưa tay gõ lên đầu cô: “Anh nói em ác độc khi nào?”

Thẩm Vị Ương không thoải mái liền tránh né: “Vậy thái độ vừa rồi của anh là gì?”

Lãnh Hoài Cẩn không hiểu gì bèn hỏi: “Thái độ của anh sao?”

Thẩm Vị Ương tức giận đến không nói nên lời.

Lãnh Hoài Cẩn lấy lòng tốt dỗ dành cô: “Anh không có ý trách cứ em, mà chỉ là muốn cho em hiểu rằng anh đã biết chuyện này và anh sẽ che chở cho em, những chuyện còn lại em cứ giao cho anh xử lý, em đừng có bất cứ liên hệ nào đến Nhiếp Giang nữa, vì anh ta a giống như Tiêu Diễn đều không phải là người bình thường.”

“Vậy sao anh lại làm bạn với những tên biến thái bất thường như thế.” Thẩm Vị Ương giận dữ nhìn anh.

Lãnh Hoài Cẩn lập tức thanh minh: “Vợ à, em cũng đừng hiểu lầm anh, anh và bọn họ không giống nhau cũng chẳng phải là bạn bè.”

Trong thế giới của bọn họ không có bạn bè, thay vì nói là bạn bè thì không bằng nói là đối tác dựa dẫm lẫn nhau khắc chế lẫn nhau, đến thời điểm cần thiết sẽ là đối thủ

tự giết lẫn nhau.

“Ai là vợ của anh.” Cô lúng túng từ chối nụ hôn của anh rồi tự nhũ nói: “Không phải anh không thích người phụ nữ độc ác hai tay dính máu sao, hiện tại em đã như vậy rồi, anh vẫn nên tìm một người vợ khác đi vì dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi.”

Lãnh Hoài Cẩn lúc này mới trở nên nghiêm túc, đã thẳng bả vai cô sau đó nhìn cô hỏi: “Vị Ương, rốt cuộc em làm sao vậy?”

“Không có gì anh buông em ra đi.” Cô không muốn nhìn vào mắt anh một lần nữa lại càng không muốn nhìn thấy chính mình trong mắt anh.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn không những không buông ra mà ngược lại ôm cô càng chặt hơn: “Nếu là bởi vì mấy người kia, làm em sợ rằng anh sẽ thấy em tàn nhẫn thì Vị Ương à, em không cần lo lắng như vậy.”

“Không nói đến chuyện xảy ra vì nguyên nhân gì, cho dù em thật sự là một người tàn ác thì anh vẫn yêu thương em như trước, chúng ta đều cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy mà em cảm thấy anh còn có thể để ý chút chuyện nhỏ này sao?”

Thẩm Vị Ương dần dần tỉnh táo lại, có chút run rẩy rụt vào lòng anh, giọng nói yếu ớt run rẩy: “Anh thật sự sẽ không cảm thấy em tàn nhẫn sao, nhưng trước kia anh đã

nói là anh không thích hai tay em dính máu, chính là trước kia khi làm nhiệm vụ, anh…”

“Đó là bởi vì anh cảm thấy có thể bảo vệ tốt cho em.” Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô để trấn an cảm xúc hiện tại và nói với giọng điệu rất tự trách: “Lần này là anh không có ở đây, không có bảo vệ tốt cho em.”

Anh thực sự không thích cô có thêm tội ác, mặc dù điều đó thật buồn cười với một sát thủ của Ám Dạ.

Thế nhưng giết thêm một người thì nợ thêm một ân đức và nhiều hơn một phần báo ứng, anh hy vọng những báo ứng này đều báo trên người một mình anh, ngay cả

xuống chảo dầu cũng chỉ có một mình anh là được rồi.

Trước khi gặp cô, anh không tin vào Thần Phật.

Sau khi gặp được cô, anh hận không thể đêm đêm gõ kinh, cầu xin cho cô hàng năm đều bình an vô sự.

Nhưng đa số mưa gió trong cuộc đời cô đều là từ anh ban cho.

Nghĩ tới đây, anh tự trách mình càng nhiều hơn.

“Vị Ương, em không cần có gánh nặng tâm lý bởi chuyện này em không sai, chúng ta cùng nhau giải quyết và anh nhất định sẽ không để Nhiếp Giang uy hiếp em

nữa.”

“Anh thật sự cảm thấy em không sai sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh và hỏi.

Cô biết mình bây giờ trông rất kiêu ngạo.

Nhưng cô muốn một câu nói của anh là em không sai.

Cô không hối hận giết chết mấy tên cầm thú kia, nhưng sợ hãi ở cái nhìn của anh đối với mình.

Cô hiện tại đã không còn ở trong Ám Dạ, đây cũng không phải nhiệm vụ mà Ám Dạ đưa ra, bằng thủ đoạn tàn nhẫn cô liên tục giết chết mấy tên súc sinh đã vậy còn uy hiếp Cáp Nhã.

Nhìn thế nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy phát điên.

Cho dù là anh trai cô Lục Vân Sâm, tối hôm đó lúc cãi nhau với cô cũng rất không tán thành cách làm của cô, cảm thấy cô quá cực đoan nên chờ một chút rồi sẽ có giải pháp tốt hơn.

“Em đương nhiên không sai.” Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô với bộ dạng tha thiết đau lòng, anh hôn lên trán cô một cái: “Nói em là bé ngốc thì em thật sự ngốc sao? Em muốn làm gì thì làm, miễn là anh còn sống thì sẽ cho em một điểm tựa.”

“Ùm!”

Cuối cùng cô cũng an tâm ỷ lại, ôm lấy anh mà cọ cọ như mèo con.

Lãnh Hoài Cẩn bị bộ dáng trẻ con này của cô chọc cười: “Em làm rất tốt, nếu anh là em chưa chắc đã có cách làm tốt hơn.”

Anh nhiều nhất chính là tự mình đi bắn tỉa mấy tên súc sinh kia cũng không cho cô dính máu.

Nếu không khi Diệp Tu Ly thật sự vượt ngục thì muốn tìm ông ta chả khác nào mò kim đáy bể.

“Bên phía Nhiếp Giang anh định làm như thế nào, dù sao anh ta cũng là tổng thống nước Z, bây giờ anh cũng đã không còn ở nhà họ Lãnh nữa.”

Cô cũng không gặp anh ta, nên bèn thương lượng với anh phải làm thế nào với viên đạn trong tay Nhiếp Giang.

“Nếu không trước tiên em cầm thẻ phòng đi tìm anh ta, sau đó trộm hay cưới viên đạn trong tay anh ta đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK