Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi lấy được nước mắt người cá biển Nam‘, Lãnh Hoài Cẩn không hề nói chuyện với Úc Uyển nữa.

Úc Uyển vốn đang mong đợi sau khi anh lấy được món châu báu này sẽ nói với vài câu với mình, nhưng giờ lại lúng túng ngồi đơ ở đó, cũng không biết rốt cuộc nên nói gì.

Hiện giờ có ngu mức nào đi nữa cũng hiểu rằng anh vốn chẳng có ý định đưa món châu báu đó cho mình, chẳng qua khi nãy người ta chỉ tùy tiện hỏi chút mà thôi.

Nhà người ta có vợ ngoan, đến tột cùng món châu báu này sẽ tặng cho ai thì không cần nói cũng biết.

Cho nên sắc mặt hiện giờ của Úc Uyển càng lúc càng khó coi, cho dù cô ta giả bộ bình tĩnh giỏi đến đâu đi nữa thì lúc này cũng rất khó tiếp tục coi như chẳng có

chuyện gì xảy ra.

Vừa rồi Lãnh Hoài Cẩn hỏi cô ta chẳng qua chỉ xuất phát từ lễ phép, do cô ta suy nghĩ nhiều, đó là lỗi của cô ta.

Như việc kết hôn đã sớm được quyết định của họ vậy…

Úc Uyển nắm chặt hai nắm tay, móng tay bấu sâu vào trong thịt.

Hiện giờ đoán chừng cũng chỉ còn mỗi Thẩm Vị Ương nghi ngờ rằng Lãnh Hoài Cẩn sớm muộn gì cũng sẽ tặng sợi dây chuyền này cho Úc Uyển mà thôi.

Thẩm Vị Ương nhìn chăm chăm động tĩnh của Lãnh Hoài Cẩn, hy vọng chụp được một tấm ảnh thân mật khi anh thả lỏng cảnh giác mà gần gũi với Úc Uyển.

Đưa cho một người phụ nữ loại trang sức kiểu đó, nói không có liên quan gì là điều không thể, đến lúc đó cô cầm chứng cứ đến tìm ngài tổng thống, chắc chắn họ có

thể ly dị một cách thuận lợi.

Cô nghĩ thế.

nó.

Nhưng rất nhanh Lương Thiến lại bắt đầu không an phận.

Lương Thiến và bà cụ Lục cùng nhìn trúng một món đồ đấu giá, chính là bộ ấm trà bằng gốm mà trước đó bà cụ đã chỉ cho cô ở bên ngoài, bảo rằng bà ta rất thích

Chỉ là một bộ ấm trà trông rất đỗi bình thường, nếu phải kể điểm nổi bật thì có lẽ là công nghệ chuyển màu của bộ ấm trà này.

Thẩm Vị Ương không cảm thấy với phẩm vị của Lương Thiến thì sẽ thích bộ ấm trà này, bà ta chỉ muốn tranh giành với bà cụ mà thôi.

Cô nhớ rằng anh trai từng nói với cô chuyện bà cụ Lục với bà cụ Lãnh bất hòa từ lâu, Thẩm Vị Ương hơi nhíu mày.

“Mười triệu.”

Bà cụ cố chấp nâng giá khởi điểm ban đầu của bộ ấm trà là một triệu lên tận mười triệu.

Lương Thiến không nhanh không chậm giơ thẻ: “Mười một triệu.”

Bà cụ tức giận: “Mười lăm triệu.”

Lương Thiến: “Mười sáu triệu.”

Giá Lương Thiến đưa ra rõ ràng là cố ý nâng giá với bà cụ.

Bà cụ giận quá, ra giá ba chục triệu.

Lúc này Lương Thiến không theo giá nữa.

Trong hội trường an tĩnh, bà ta mỉm cười nhìn bà cụ ngồi trước mặt: “Bà Lục à, bà tức giận với lớp trẻ như tôi làm gì, chỉ là một cái ấm quèn thôi mà, bà muốn thì cứ nói thẳng với tôi là được, giờ phải tốn nhiều tiền như thế để có, xem có đáng giá không? Người không biết còn tưởng rằng bà Lục đây chẳng biết nhìn hàng, chỉ có đầu óc hẹp

hòi, không nhịn được việc lớp trẻ tranh giành với bà đấy.”

Có lẽ mọi người vốn không nghĩ tới mấy điều đó nhưng khi nghe Lương Thiến nói thế, rất khó không tán thành với lời nói hiện giờ của bà ta.

Trong hội trường đã có người bắt đầu xì xào khe khẽ.

“Bà cụ Lục đúng là chẳng thay đổi chút nào, vẫn háo thắng y như vậy,”

“Không chỉ thế thôi đâu, lớn chừng tuổi này rồi mà lại chỉ có chút ánh mắt, vừa ý cái bộ ấm trà tối om này. So với bà cụ Lãnh thì đúng là kém xa.”

“Nghe nói năm đó bà cụ Lãnh với ông cụ Lục tình đầu ý hợp nhưng bị bà cụ này chen ngang, bấy giờ chuyện mới không thành. Thói quen cướp đồ của người khác đã là bản tính suốt đời không sửa được rồi.”

“Anh nói vậy là sao?”

“Cậu ngu hả, ý tôi là chưa chắc bà cụ Lục thích cái bộ ấm trà màu sắc tối om không có chút đặc sắc nào này, chẳng qua là bà ta bệnh cũ tái phát muốn cướp đồ với bà

cụ Lãnh mà thôi.”

Mấy người này mồm năm miệng bảy nghị luận ở đó, cho rằng giọng rất nhỏ người khác sẽ không nghe thấy, nhưng làm sao mà không nghe cho được.

Bà cụ Lục xoay người căm tức nhìn Lương Thiến: “Là mẹ chồng cô bảo cô đến đây cố ý gây khó dễ cho tôi đúng không?”

Lương Thiến vô tội nhìn bà ta nói: “Bà cụ à, sao bà nói chuyện không có lý lẽ chút nào vậy. Tại sao hôm nay mẹ chồng của tôi không đến đây lại thành lỗi của bà ấy rồi? Bà muốn bêu xấu mẹ chồng của tôi thì cũng cần phải nói chút lý lẽ chứ.”

“Mẹ à, mẹ bớt giận, dù sao chỉ là bộ ấm trà mà thôi, mẹ thích là được rồi.”

Bà Lục lập tức đứng lên trấn an bà cụ, nhìn Lương Thiến.

“Bà tư à, dù sao mẹ của tôi cũng chỉ là thích bộ ấm trà này thôi mà, nhưng lại khiến mọi người chú tâm đến vậy, cũng cảm ơn bà đã nhịn đau nhường thứ tốt như thế cho mẹ chồng của tôi.”

Bà Lục nói thế là để cả hai đều có đường lui, hiện giờ xung quanh đều là người nên không muốn hai nhà ồn ào đến khó coi.

Nhưng lúc này chẳng những Lương Thiến không cảm kích mà còn cười giễu nhìn bà Lục: “Làm sao lại gọi là nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích được? Bà Lục à, tôi nghe nói bà xuất thân từ dòng dõi thư hương, sao nào, giờ ánh mắt của bà cũng bị mẹ chồng bà làm cho kém cỏi như vậy, cũng cảm thấy bộ ấm trà này là bảo bối rồi à?”

Bà Lục bị bà ta nói cho nghẹn họng.

Mộ Thanh Hoan quả thực không nhịn nổi nữa, đứng lên tức giận nói: “Nếu không phải bảo bối gì thì tại sao vừa rồi bà Tư lại tranh giành với bà của tôi? Nếu bà cảm thấy bộ ấm trà này không phẩm vị vậy xin hỏi phẩm vị của bà Tư đây là gì, chẳng lẽ là kiểu áo lông chồn của đám nhà giàu mới nổi vừa mặc vào ngay giây sau sẽ trở nên nổi bật ấy à?”

Người ở chỗ này cũng vì một câu nói của Mộ Thanh Hoàn mà cười rộ lên, còn sắc mặt của Lương Thiến trở nên cực kỳ khó coi.

Lãnh Hoan cũng không nhìn nổi, đứng lên kéo Lương Thiến ngồi xuống, nhưng Lương Thiến lại hất thẳng tay cô ta đi, như một con gà trống bị kích thích nổi máu hơn

thua, trợn mắt nhìn Mộ Thanh Hoan cười nhạt.

“Cô là người gả cho con trai nhà họ Lục đấy à? Quả nhiên xuất thân từ dân thường, ánh mắt khác biệt mẹ chồng và bà mình, không thể không nói cô có thể bước vào nhà họ Lục cũng bởi vì phẩm vị y như nhau.”

“Bà Tư.”

Thẩm Vị Ương vốn nghĩ rằng bản thân hiện giờ giả nam, không tiện ra mặt nên nhịn xuống.

Nhưng Lương Thiến lại lần nữa hùng hổ dọa người khiến Thẩm Vị Ương không thể nhịn được nữa, cô hất thẳng bàn tay đang định kéo cô lại của Chris, đứng lên nhìn Lương Thiến ở hàng ghế trước rồi nói.

“Bà nói mấy lời này suy cho cùng là vì bà cảm thấy bộ ấm trà này không đáng giá ba mươi triệu, đang chất vấn mắt nhìn của bà cụ Lục có phải không?”

Giọng nói vọng ra từ phía sau. Lương Thiến quay đầu nhìn lại thì thấy được một cậu thanh niên xinh đẹp, vóc người không cao, tướng mạo thanh tú, nhưng cũng chỉ là một tên tiểu thịt tươi tay trói gà cũng không chặt, chẳng có chút khí thế nào.

Bà ta khinh miệt quan sát Thẩm Vị Ương từ đầu đến chân một lượt, sau đó cười nhạt: “Cậu là ai?”

Thẩm Vị Ương không kiêu ngạo không siểm nịnh đối mặt với bà ta, tự giới thiệu: “Diệp Trúc Tâm.”

Diệp Trúc Tâm?!

Một vài người ở đây khi nghe được cái tên này đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Thẩm Vị Ương tràn đầy khiếp sợ.

“Đây, đây là Diệp Trúc Tâm mà tôi đang nghĩ đó sao?”

“Anh nhìn bộ ấm trà đó đi, công nghệ chuyển màu như thế ngoài Diệp Trúc Tâm ra thì còn ai làm được nữa?”

“Trúc Tử vô tâm, nhưng cậu Diệp đây lại đúng là khéo léo và nhân từ, hoàn toàn thừa kế tay nghề của ông cụ Diệp, là học trò mà lão Diệp đắc ý nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK