Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa vào vòng bạn bè thường ngày của Mộ Vân Tưởng trên Weibo, Thẩm Vị Ương cảm thấy cô ấy là một người rất yêu cuộc sống, tích cực lại hiền lành, nhưng khi gặp

ấy ở Tiêu Công Quán, cô lại cảm thấy không đúng lắm.

Người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh mà mình nhìn thấy trong Weibo trước đó, giống như hình tượng giả tạo được dày công gây dựng.

Còn người phụ nữ đang đắp chăn nằm trên ban công đọc sách cô nhìn thấy lúc này, giống như một con rối vô hồn.

Ban công được trang trí rất đẹp, cây xanh tràn đầy sức sống, hoa nở theo mùa, trang trí tinh xảo, có thể nhìn ra chủ nhân nơi này rất có gu thẩm mĩ.

Nhưng cảnh càng đẹp lại càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ, giống như đóa hoa đã khô héo từ lâu.

“Cô Ella, cô đến rồi!”

Lúc nhìn thấy Thẩm Vị Ương đi vào, Mộ Vân Tưởng đặt sách trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế lười đi về phía cô.

Thẩm Vị Ương cảm thấy chiếc váy len trắng cô ấy đang mặc khá rộng, cô ấy có vẻ hơi gầy yếu.

“Cô Mộ, tên tiếng Trung của tôi là Thẩm Vị Ương, cô gọi tôi Vị Ương là được.”

Cô giới thiệu khái quát về bản thân, cùng lúc đánh giá vẻ mặt của Mộ Vân Tưởng.

Nếu như cô ấy thật sự là người Lãnh Hoài Cẩn ngoại tình năm đó, bây giờ nhìn thấy mình, hẳn là ít nhiều cũng sẽ có phản ứng.

Thế nhưng sắc mặt Mộ Vân Tưởng bình tĩnh, nụ cười cũng rất đúng mực, khiến người ta không có cách nào chỉ trích: “Tôi chờ cô đã lâu, mời ngồi!”

Cô ấy dẫn cô đến sô pha trong phòng khách, tiện tay đặt sách lên ghế lười mà mình vừa nằm.

Thẩm Vị Ương liếc mắt nhìn qua, là mười bốn dòng thơ của Shakespeare.

“Bình thường tôi hay uống nước lọc, cô Thẩm uống nước lọc được không?”

Cô ấy rót cho cô một ly nước.

Thẩm Vị Ương nhận lấy: “Cảm ơn!”

“Cô Mộ, tôi thấy cô trông rất quen, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Thẩm Vị Ương thăm dò.

Mộ Vân Tưởng chưa trả lời, đã có một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi vào.

“Vân Tưởng, xem hôm nay tôi mang cái gì về cho em này.”

Trong lòng anh ta ôm một con mèo Ragdoll lông trắng như tuyết, nụ cười cũng rất hiền lành vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương, sắc mặt thoáng cái đã trầm

xuống.

“Thẩm Vị Ương, sao cô lại tới đây?”

Người đàn ông vừa rồi bước vào còn treo nụ cười trên môi, chỉ trong chốc lát, ánh mắt đã trở nên u ám.

Thẩm Vị Ương lập tức đứng lên từ sofa, chào hỏi anh ta: “Xin chào, anh là Tiêu Diễn, tổng giám đốc Tiêu phải không?”

Ngoài trừ ngoại hình xuất chúng ra, còn có tính cách cũng rất là “sáng nắng chiều mưa“, người này đúng là Tiêu Diễn mà Bạch Thần miêu tả.

Nhưng anh ta dường như cũng nhận ra cô.

Mặc dù trong lòng Thẩm Vị Ương hoang mang, nhưng vẫn can đảm đứng ở nơi đó nhìn thẳng vào mặt anh ta.

Ánh mắt Tiêu Diễn nhìn cô hung ác nham hiểm, một lát sau lại nở nụ cười, đi tới bên cạnh Mộ Vân Tưởng, ôm cô ấy vào lòng: “Em đừng nói với anh rằng cô Thẩm là nhà thiết kế váy cưới mà em muốn tìm đấy nhé?”

Mộ Vân nhìn thoáng qua con mèo Ragdoll trong ngực anh ta, không trả lời câu hỏi này, mà nói: “Sau khi kết hôn tôi muốn sinh con, không muốn nuôi mèo nữa.”

Tiêu Diễn sửng sốt một lát, giống như không nghe rõ cô đang nói cái gì, hơn nửa ngày mới thấp thỏm nhìn cô, hỏi: “Vân Tưởng, em, em nói cái gì, em muốn sinh con

cho tôi?”

Mộ Vân Tưởng trìu mến sờ đầu con mèo tuyết trắng đáng yêu, nhẹ giọng nói: “Đưa nó đưa cho cô Thẩm nuôi, chờ sau khi đứa bé được sinh ra, nếu tôi thích, anh lại tìm cho tôi một con để nuôi cũng được.” Tâm trạng Tiêu Diễn thoạt nhìn rất hưng phấn, ngay cả giọng nói cũng run rẩy theo: “Được, được, chờ sau khi con của chúng ta ra đời rồi hãy nuôi, sinh con trước.”

em.”

“Được rồi, còn có khách ở đây, trước tiên anh để tôi yên tĩnh nói chuyện váy cưới với cô Thẩm một chút được không?”

Cô ấy kiễng chân hôn lên mặt anh ta một cái, giống như vuốt lông an ủi một con chó to.

Cảm xúc của Tiêu Diễn bằng mắt thường có thể thấy là đang vui vẻ hẳn lên, anh ta xoa đầu Mộ Vân Tưởng, giọng nói nhu hòa hơn rất nhiều: “Lát nữa tôi xuống với

Mộ Vân Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận con mèo Ragdoll từ trong ngực anh ta.

“Cô Thẩm, cô có tiện nuôi mèo không? Nếu thuận tiện, con mèo này nhờ cô chăm sóc, được chứ?”

Sau khi Tiêu Diễn rời đi, cô ấy ưu sầu nhìn Thẩm Vị Ương hỏi.

Thẩm Vị Ương quan sát hình thức cô ấy và Tiêu Diễn ở chung, có một loại cảm giác áp lực rất khó hiểu, lúc này cô ấy muốn giao con mèo con cho mình, giống như

đang xin mình cứu con mèo này một mạng.

Lúc Thẩm Vị Ương nhận ra điều này, cảm thấy bị dọa sợ, vì sao cô lại nghĩ như vậy, vì sao lại cảm thấy, nếu vừa rồi Mộ Vân Tưởng không “dỗ dành” Tiêu Diễn, có lẽ con mèo này sẽ bị Tiêu Diễn giết chết tại chỗ.

Mộ Vân Tưởng cũng không thật sự muốn sinh con cho Tiêu Diễn, cô ấy chỉ đang quanh lòng vòng muốn giữ mạng cho con mèo này.

Thẩm Vị Ương à, mày đang nghĩ gì vậy?

Thẩm Vị Ương nở nụ cười miễn cưỡng trong lòng, cảm thấy mình giống như người có chứng hoang tưởng bị hại vậy.

Nhưng mà chắc hẳn Y Y sẽ rất thích con mèo nhỏ này.

Cô hào phóng tiếp nhận mèo con trong tay Mộ Vân Tưởng: “Vậy thì cảm ơn cô Mộ, tôi nghĩ… Con gái tôi sẽ thích con mèo con này.”

Lúc đón lấy con mèo từ trong tay Mộ Vân Tưởng, cô ấy lại thuận thế nhét cho cô một cái USB nhỏ.

Cô hơi bất ngờ, nhưng sau khi nghe được tiếng bước chân trên lầu, sắc mặt như thường tiếp tục nói chuyện.

Sau khi mượn mèo con che chắn, bỏ USB vào túi áo gió của mình, đúng lúc Tiêu Diễn đi xuống.

Anh ta thay một bộ quần áo ở nhà, ngồi xuống bên cạnh Mộ Vân Tường, mười phần chiếm hữu ôm cô ấy vào trong ngực, cười hỏi: “Trò chuyện đến đâu rồi.”

Mộ Vân Tưởng nói: “Vừa mới giao mèo con cho cô Thẩm, cô Thẩm nghĩ con gái cô ấy sẽ rất thích.”

Cô ấy nói lần lượt từng câu, giống như con rối báo cáo tình hình.

Cảm giác áp lực này lại xuất hiện, khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy không khỏe trong người.

Cô lập tức chuyển đề tài, hỏi: “Nếu giám đốc Tiêu đã xuống đây, vậy thì hai người cùng nhau miêu tả cho tôi loại váy cưới hoặc hôn lễ hai người muốn tổ chức, tôi tham khảo một chút.”

Tiêu Diễn nắm tay Mộ Vân Tưởng, ánh mắt đong đầy tươi cười nhìn cô ấy, nói: “Những thứ này cô hỏi em ấy là được rồi, tôi chỉ tới đây ngồi nghe, không có ý kiến gì

hết.”

Nghe, chứ không phải là giám sát hả?

Nhớ tới cái USB đã rơi vào trong túi áo mình, trong lòng Thẩm Vị Ương hơi lo lắng.

Thời gian tiếp theo, Mộ Vân Tưởng nói cho cô một ít chi tiết cô ấy muốn, yêu cầu không quá khó khăn, khó khăn duy nhất chính là tháng sau cô ấy kết hôn, cô phải

nhanh chóng thiết kế xong váy cưới.

Trong toàn bộ cuộc trò chuyện, Tiêu Diễn chỉ im lặng ngồi ở chỗ đó nghe Mộ Vân Tưởng nói chuyện, giống như lâu rồi mới thấy cô ấy nói nhiều như vậy, rất quý trọng

phút giây hiếm có này.

“Tôi không phải người thích rườm rà xa xỉ, nhờ cô Thẩm tối giản hết tất cả cho tôi, có thể kịp hôn lễ của chúng tôi là được rồi.”

Cuối cùng, Mộ Vân Tưởng nói như vậy.

Thẩm Vị Ương nhịn xuống cảm giác quái dị trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu cười, nói: “Cô Mộ yên tâm, tôi sẽ tận tâm thiết kế, nhất định sẽ biến cô trở thành cô dâu xinh

đẹp nhất.”

Nói xong, cũng đến lúc ra về, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện, trong phòng khách có lắp camera giám sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK