Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Cẩn, A Cẩn anh đợi em với.”

Sau khi ném giám đốc Tiền xuống đất như vứt rác, sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn khó coi trực tiếp rời khỏi phòng bao, Thân Khiết lập tức đuổi theo.

Mà Thẩm Vị Ương ngược lại lại bắt đầu bình tĩnh ngồi đó lần nữa uống rượu, ngón tay thon dài tao nhã cầm lấy ly đế cao, không nhanh không chậm lắc lư.

Tưởng Gia Tân quan sát cả quá trình cảm thấy thú vị, nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Cô Diệp không đi xem xem?”

Vẻ mặt Thẩm Vị Ương ngạc nhiên nói: “Tôi đi xem cái gì, đi xem vợ chồng nhà người ta cãi nhau sao?”

Tưởng Gia Tân khẽ nhướng mày: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Đạo diễn Tưởng xem tôi là người gì rồi?” Thẩm Vị Ương đặt ly rượu trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt: “Đêm nay tôi mới là

người bị hại.”

Tưởng Gia Tân với vẻ mặt cô đang nói đùa sao: “Cô Diệp không nhắc nhở tôi đúng thật không nhìn ra được.”

Lộ Ôn Châu thấy bộ dáng của Tưởng Gia Tân dường như không thích Diệp Chiêu Chiêu lắm, lập tức mở miệng xoa dịu bầu không khí nói: “Chiêu Chiêu, chuyện hôm nay cô chịu uất ức rồi, cô yên tâm, sau này đoàn làm phim sẽ không có người không tôn trọng cô, chúng ta vẫn là cần hợp tác nghiêm túc, quay cho xong bộ phim này.”

Thẩm Vị Ương thoải mái cười cười: “Đạo diễn Lộ yên tâm, tôi chỉ trừng phạt người không tôn trọng tôi.”

Cô quay đầu nhìn thoáng qua đạo diễn Tiền như một cục thịt chết đang co quắp ngã trên đất hừ hừ, châm biếm nở nụ cười: “Đạo diễn Tiền, phụ nữ không phải đồ chơi, là La Sát làm chủ cuộc đời ông.”

Sau đó nghênh ngang rời đi.

Tưởng Gia Tân vô cùng tức giận: “Chảnh cái gì chứ, bữa cơm ngon lành đã bị cô ta phá hủy rồi.”

Đạo diễn Tiền này mặc dù là đạo diễn chọn vai, nhưng cũng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, cho nên bây giờ Tưởng Gia Tân mới tức giận như vậy, cảm thấy

Diệp Chiêu Chiêu làm việc không nên tuyệt tình như thế.

Thế nhưng sau khi Lộ Ôn Châu nghe thấy anh ta oán giận như vậy, mặt thay đổi: “Gia Tân cậu là cảm thấy, chỉ cần nữ diễn viên trong giới bước vào bữa ăn, là đang

ngầm thừa nhận quy tắc ngầm sao?”

Tưởng Gia Tân không cảm thấy có lỗi nhướng mày nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Chuyện đạo diễn Tiền này là một lão già dê, cả đoàn phim đều biết.

Diệp Chiêu Chiêu đó không thể nào chưa từng nghe qua, nếu cô không bằng lòng, đại khái có thể không quay phim bộ phim này, sao phải dính vào để quấy đục nước

người ta.

Chẳng lẽ là đàn anh của anh ta uy hiếp cô đến quay phim bộ phim này sao.

Lộ Ôn Châu nhìn vẻ mặt Tưởng Gia Tân, liền biết bây giờ trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì, cảm thấy anh ta quả thực không cứu nổi nữa rồi.

Cuối cùng không nói gì cả, quay đầu bước đi.

Tưởng Gia Tân nhìn thấy anh ấy đi, trong lòng hơi hồi hộp một chút, lúc này mới nhận ra dường như bản thân mình nói sai rồi.

“Anh, anh, anh đợi em với.”

Bên này, Thân Khiết cũng đuổi rất lâu mới đuổi kịp Lãnh Hoài Cẩn đang ở trong xe, lúc anh sắp mở cửa xe thì liền nắm chặt tay của anh: “A Cẩn, A Cẩn anh làm sao vậy, có phải anh giận em rồi không?”

Hốc mắt cô ấy rưng rưng, đáng thương nhìn anh hỏi.

Mang một khuôn mắt của “Thẩm Vị Ương”, Lãnh Hoài Cẩn vẫn có chút do dự.

Chuyện Quái lực loạn thần vượt ra khỏi tri thức phổ thông và khoa học, thế nhưng khuôn mặt của Vị Ương trước mắt này lại là sự tồn tại chân thực.

Nếu như anh vu oan cho cô ấy, chẳng phải là vu oan cho người anh yêu nhất sao?

Anh cuối cùng vẫn mềm lòng lau nước mắt cho cô, khàn giọng hỏi: “Đêm nay tại sao phải làm như vậy, lần đầu tiên anh thấy em không bỏ qua cho người khác như thế, tại sao lại ghét Diệp Chiêu Chiêu, cô ấy là em họ em đó.”

“Thẩm Vị Ương” cười khổ: “Tại sao, anh còn muốn hỏi em tại sao à?”

Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Nếu em không muốn nói thì thôi đi, chuyện lần này sau này đừng xảy ra nữa, không cần thiết.”

Chuyện tìm đàn ông làm nhục một người phụ nữ thế này quá đáng rồi, không hợp với cô.

Nên nói là, không phải tác phong trước đây của cô.

Nhưng bây giờ nghi ngờ trong lòng mình vẫn chưa đến lúc làm rõ với cô.

Nếu như cô thật sự cướp đi cơ thể bản đầu của Vị Ương, anh có hỏi cô cũng sẽ không thừa nhận.

Nếu như không có, anh hỏi rồi thì lại có lỗi với chuyện tình cảm nhiều năm của bọn họ.

“Trở về đi.”

Sau khi anh khẽ thở dài một hơi thì mở cửa ghế sau xe ra, kêu cô lên xe về nhà.

“Thẩm Vị Ương” lại ôm chặt lấy anh từ phía sau, nước mắt làm ướt vải áo sơmi của anh.

Lãnh Hoài Cẩn không biết cô muốn làm cái gì, nhưng cơ thể theo bản năng có chút bài xích, hơi khựng lại một chút: “Em làm sao vậy?”

Giọng nói “Thẩm Vị Ương” nghẹn ngào: “A Cẩn, em biết bây giờ em đã không còn trẻ nữa, so với Chiêu Chiêu, em cũng không sánh bằng nữa, nhưng giữa chúng ta đã có bốn đứa con, em thật sự không thể đánh mất anh.”

Vốn dĩ nếu cô không nói như vậy, Lãnh Hoài Cẩn cũng định quên đi chuyện tối hôm nay, tạm thời chung sống hòa thuận với cô.

Nhưng sau khi nói những lời này, nghi ngờ trong lòng anh thoáng chốc được phóng đại lên rất lớn.

Thẩm Vị Ương hèn mọn như vậy, chỉ lúc cô vừa mang thai mất trí nhớ mới có, Thẩm Vị Ương, ở tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không nói ra những lời thấp kém như muốn dùng con cái để níu kéo một người đàn ông.

“Không, fans sự nghiệp cũng không tích cực như cô ấy, tôi còn nghi ngờ cô ấy có phải bị cô Thân đoạt xác rồi không, cho nên mới phải để ý chuyện vai nữ chính của bộ

phim này sẽ rơi vào tay người khác.”

“Em nói em nói còn không được sao? Ý của đoạt xác là, có lẽ chính là tục mượn xác hoàn hồn, nghe nói trước đây vào thời kỳ chiến quốc đã có người chết rồi hồn phách chiếm lấy thân thể người khác tiếp tục sống tiếp, cái này có lý luận của đạo gia chống đó, tuyệt đối không phải lời nói vô căn cứ.”

“Tôi cũng nói rồi, tôi mới thật sự là Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương anh nhìn thấy thật ra chính là Thân Khiết, cô ta chiếm lấy cơ thể tôi.”

Lãnh Hoài Cẩn bị “Thẩm Vị Ương” ôm lấy, trong đầu không ngừng lóe lên cuộc nói chuyện trước đây của Diệp Chiêu Chiêu và Tưởng Gia Tân, cứ như sắp nổ tung.

“Về nhà trước đi, không có chuyện gì đừng nghĩ nhiều về những thứ lung tung thế này.”

Anh kéo tay cô đang đặt trên eo mình ra, sau đó tự mình mở cửa ngồi vào ghế lái.

Thân Khiết không đoán được thái độ của anh, nhưng cũng không dám nói thêm nữa.

Cô ta chỉ chiếm cơ thể của Thẩm Vị Ương, nhưng chung quy không phải Thẩm Vị Ương thật sự.

Đồ âm hồn bất tán hèn hạ đó, người ta nói không sai, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương.

Cho dù bây giờ cô ta dùng cơ thể của cô, chung quy cũng không phải cô, sẽ có lúc bại lộ.

Nhưng chẳng lẽ cô ta phải ngụy trang thành Thẩm Vị Ương, sống thành dáng vẻ của một người khác cả đời sao?

Cô ta không cam tâm.

Lãnh Hoài Cẩn, tại sao anh lại không thể yêu Thân Khiết.

Thẩm Vị Ương hèn hạ đó rốt cuộc có cái gì tốt, đáng để anh nhớ mãi không quên như vậy.

Xe dần rời đi trước mắt Thẩm Vị Ương, cô vui vẻ cong môi mỉm cười.

Giả chính là giả, vĩnh viễn không thể thành thật sự.

Bây giờ quan trọng nhất chính là làm rõ Diệp Phù Tô rốt cuộc muốn làm gì, A Cẩn bên này tạm thời không cần lo lắng anh sẽ đụng vào Thân Khiết.

Cô vui vẻ suy nghĩ.

Nhưng giây sau, đột nhiên phát hiện tay mình dường như trở nên trong suốt.

Chuyện gì thế này.

Cô hơi sửng sốt, sau đó đi tới dưới ánh đèn cách đó không xa, phát hiện tay của cô thật sự đã trở nên trong suốt rồi, lúc muốn chạm vào cây cột của đèn đường, căn

bản không chạm được.

Một cảm giác sợ hãi vô duyên vô cớ bỗng cuốn lấy cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK