“Vị Ương, em ra ngoài chờ anh trước đi, em ở bên trong anh sẽ càng đau hơn.”
*c đưa Lãnh Hoài Cẩn đến phòng bệnh, bác sĩ và y tá đều nghiêm túc kiểm tra cho anh.
Thẩm Vị Ương nghĩ mình cũng không phải bác sĩ, ở bên trong quả thật cũng không giúp được gì, nghe Lãnh Hoài Cẩn nói như vậy thì đi ra ngoài trước: “Được, vậy em đi tìm bác sĩ Úy trước nhé.”
Lãnh Hoài Cẩn an ủi nhìn cô: “Ừm, yên tâm đi, anh không sao.”
Chờ Thẩm Vị Ương vừa rời đi, sắc mặt anh lập tức lạnh xuống, nhìn Trác Thính Phong nói: “Bảo bọn họ đi ra ngoài, một mình cậu ở lại.”
”
Bóng ma tâm lý bị nhân cách phụ này cầm dao gọt hoa quả hù dọa lúc trước vẫn còn, nói thật, Trác Thính Phong không dám ở chung với anh, cười gượng hai tiếng sau đó nói: “Anh Cẩn, tôi… tôi không phải chuyên gia trị liệu dạ dày, tôi…”
Lãnh Hoài Cẩn hơi híp mắt nguy hiểm nhìn anh ta: “Cho nên thì sao?”
Trác Thính Phong bị ánh mắt lạnh băng của anh đảo qua, cảm thấy mình giống như bị đông lạnh, sợ tới mức run rẩy, lập tức nói với các bác sĩ y tá khác: “Khụ khụ, mọi người ra ngoài trước đi.”
Sau khi bác sĩ y tá rời đi, anh ấy mới lấy lòng nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Anh Cẩn, tôi đuổi bọn họ đi hết rồi, lần này anh không cần lo lắng chuyện giả bệnh bị chị dâu biết
nữa.”
“Cậu biết nhiều quá nhỉ.”
Lãnh Hoài Cẩn lạnh lẽo nhìn lướt qua một cái, Trác Thính Phong sợ tới mức lại rụt cổ về, lập tức bày tỏ lòng trung thành.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho chị dâu biết, miệng tôi rất kín”
“Thật à?” Ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc của anh đánh giá anh ấy từ trên xuống dưới một phen: “Miệng của cậu thật sự đủ kín, sẽ không bán đứng tôi sao?”
Trác Thính Phong bị anh đánh giá, huyệt thái dương đột nhiên nảy lên, có một loại dự cảm rất không tốt: “Anh, anh định bảo tôi làm cái gì?”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn anh hỏi: “Cậu có thể cam đoan không nói cho Vị Ương không?”
Cái này… Tất nhiên không thể đảm bảo rồi.
Nhân cách phụ có chuyện gì, anh ta nhất định phải lập tức nói hết cho Vị Ương.
Có điều hiện tại đương nhiên không thể nói thật.
“Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không thay đổi, chuyện anh dặn dò tôi sẽ không tiết lộ ra bên ngoài nửa chữ.”
“Nếu tiết lộ thì sao?”
Trên mặt Lãnh Hoài Cẩn không chút biểu cảm, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Trác Thính Phong kiên trì nói: “Nếu tiết lộ tôi không phải đàn ông nữa.”
Không có đàn ông nào đem chuyện liên quan đến nối dõi tông đường ra đùa, Lãnh Hoài Cẩn lúc này mới yên tâm, mặt không chút thay đổi nhìn anh ấy nói.
“Hôm nay anh ta đi ra rồi.”
Trác Thính Phong sửng sốt, nhất thời còn chưa kịp phản ứng: “Cái gì anh ta, anh ta là ai?”
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn hơi giận: “Chính là anh ta, cậu thật sự không biết tôi đang nói ai sao?”
Không phải là, không phải là nhân cách chính chứ.
Lúc này Trác Thính Phong mới phản ứng lại, cẩn thận quan sát sắc mặt nhân cách phụ hỏi: “Vậy anh biết vì sao anh ấy lại đi ra không? Loại chuyện này cần có một thời
điểm, giống như lúc trước anh đi tới vậy, vì sao lúc trước anh lại xuất hiện?”
“Cậu đang lừa tôi nói ra?” Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng, thiếu chút nữa biến Trác Thính Phong thành cặn bã.
Trác Thính Phong sợ tới mức run rẩy, lập tức giải thích: “Đương nhiên không phải hahaha, sao tôi dám lừa anh, tôi là bác sĩ cũng không phải bà tám.”
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn lúc này mới hòa hoãn một chút: “Vì sao anh ta lại đi ra.”
Anh lẩm bẩm một câu sau đó tràn đầy khinh thường tiếp tục nói.
“Chắc chỉ là vì ghen tị với tôi mà thôi, nhìn thấy Vị Ương lựa chọn tôi nên anh ta hoảng hốt mà thôi.”
Lượng tin tức này dường như rất lớn, Trác Thính Phong cảm thấy mình dường như đã nắm được tin tức gì đó rất quan trọng, nhưng cuối cùng lại không bắt được gì.
Loại cảm giác thiếu chút nữa có thể bắt được thông tin quan trọng gì đó thế này khiến anh ấy vô cùng khó chịu.
“Vị Ương chọn anh là có ý gì?”
Hiện tại muốn nghe xem rốt cục tin tức quan trọng nằm ở đâu, anh ta thử hỏi một vấn đề dễ hỏi nhất để mọi thông tin.
Lãnh Hoài Cẩn có chút bĩu môi nhìn anh ta nói: “Chính là tối hôm qua, Vị Ương chính miệng nói với tôi, giữa tôi và anh ta, cô ấy lựa chọn tôi, hiện tại tình cảm của chúng ta rất tốt, ngày hôm sau còn cùng nhau đi làm, tôi muốn sống thật tốt với Vị Ương, để Vị Ương biết, cô ấy lựa chọn tôi là quyết định chính xác nhất.”
“Sau này anh ta biết liền tức giận, muốn đi ra tìm Vị Ương hỏi rõ ràng nhưng quá đáng tiếc, Vị Ương vẫn lựa chọn tôi, không phải sao, có lẽ trái tim của anh ta đã tan nát thành cám rồi, Vị Ương chỉ có thể là của tôi, anh ta có mơ cũng đừng hòng…”
“Ý anh là, tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, anh ta đều biết?”
Trác Thính Phong vội vàng cắt ngang anh hỏi.
Lần này anh đã biết thông tin quan trọng mà mình muốn là cái gì rồi.
Lãnh Hoài Cẩn lơ đãng cười lạnh: “Tất cả đều phải xem anh ta có muốn không, hiện tại phỏng chừng không biết rồi, anh ta nhất định tự chán ghét mình đến hận không thể bóp chết mình nhỉ.”
Anh ta chết rồi, anh cũng không thể sống sót.
Trác Thính Phong yên lặng thầm mắng một câu.
Lãnh Hoài Cẩn bỗng nhìn anh ta, khiến anh ta sợ tới mức run rẩy, không phải chứ, nhân cách phụ này còn đọc được thuật nội tâm sao?
“Tôi nói những thứ này là muốn hỏi cậu có biện pháp gì, có thể tiêu diệt anh ta hoàn toàn không.” Lãnh Hoài Cẩn nhìn Trác Thính Phong nói.
Trác Thính Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải đọc thuật tâm.
Chờ đã, anh có ý gì, tiêu diệt nhân cách chính?!
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại vì hiểu được lời anh nói đáng sợ bao nhiêu, khiến Trác Thính Phong thiếu chút nữa bị dọa chết.
“Anh….anh nói muốn tiêu diệt nhân cách chính, anh…anh đang nói giãn sao?”
“Cậu thấy tôi giống giãn với cậu à?”
Lãnh Hoài Cẩn lạnh lẽo liếc anh ấy một cái, đầu ngón tay thon dài vuốt ve con dao gọt hoa quả sắc bén, khóe miệng phác họa ra một độ cong lạnh lẽo.
“Cậu và anh ta, dù sao cũng phải có một người biến mất.”
Sau gáy Trác Thính Phong phát lạnh, mặt bị dọa trắng bệch: “Anh…anh Cẩn loại chuyện này không phải nói là có thể làm được, anh và nhân cách chính tồn tại trong cùng một người, ai cũng không thể rời khỏi ai, anh muốn tiêu diệt anh ta, chính là ở… …”
Chính là tự diệt vong, tự mình tiêu diệt mình.
Nhưng lời này anh ấy làm sao dám nói ra.
Anh ấy có thể đoán được, lúc mình vừa nói ra lời này, con dao trong tay Lãnh Hoài Cẩn sẽ bay tới lấy mạng chó của anh ấy.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ không tiền đồ bị dọa đến run rẩy của anh ấy, tâm tình rất tốt: “Sao không nói nữa, hửm?”
Trác Thính Phong chảy mồ hôi lạnh, ho khan hai tiếng sau đó nói: “Tôi. thật ra đang lo lắng cho anh, không có ý khác, anh đưa ra yêu cầu này, thật sự không được.”
Thời gian vừa khéo, Vị Ương sắp trở lại rồi.
Đáy mắt Lãnh Hoài Cẩn rét lạnh, dần dần mất kiên nhẫn: “Ý cậu là, cậu không làm được.”