Mà trong lúc cô còn đang xoắn xuýt, Liễu Hoài Xuyên lại đòi đến.
“Tố Tố, Liễu Hoài Xuyên có chuyện tìm tớ, bây giờ muốn qua đây, cậu có thể chọn gặp hoặc không gặp anh ấy, lát nữa tớ xuống phòng khách tầng dưới tiếp đón anh ấy.
Thẩm Vị Ương giao quyền lựa chọn cho Tùy Tố mơ mơ hồ hồ vừa mới tỉnh.
Tùy Tố vừa thức dậy đã nghe được những lời này, bỗng chốc ánh mắt tỉnh táo lên rất nhiều.
“Được, cậu cứ bận việc của mình đi, tớ ở trong phòng ngủ.”
Cô ấy còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để gặp Liễu Hoài Xuyên.
Tuy rằng đã nói giữa hai người sẽ không còn quan hệ mập mờ nữa.
Thế nhưng những chuyện xảy ra ở nước Y, cô ấy thật sự rung động, sao có thể nói quên là quên.
Liễu Hoài Xuyên và Lãnh Hoài Cẩn không giống nhau, Liễu Hoài Xuyên chưa bao giờ cho cô cơ hội.
Thế nhưng Liễu Hoài Xuyên.
Anh ấy từng nói sẽ cưới cô ấy.
Cho cô rất nhiều hi vọng, hi vọng rằng anh có thể yêu cô ấy.
Một giờ sau thì Liễu Hoài Xuyên đến, đúng lúc Thẩm Vị Ương chuẩn bị ăn sáng, sau khi bảo dì Thẩm đưa một phần cho Tùy Tố thì ở tầng dưới vừa ăn vừa đợi Liễu Hoài
Xuyên.
“Anh Liễu, anh ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng không, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Liễu Hoài Xuyên lắc đầu: “Buổi sáng lúc đến Thục Lý tôi đã ăn rồi, đến nói cho cô chuyện về Hứa Chiêu Hi.”
Sau khi ngồi xuống anh ấy tiếp tục nói: “Bây giờ bản quyền cuốn sách kia của Hứa Chiêu Ni đúng là không ở chỗ cô ta mà ở chỗ Lý Quế Phương, Lý Quế Phương này là
mẹ của cô ta, bản quyền thay đổi là lúc cuốn sách này vừa mới nổi, khi đó giá trị của bộ IP này rơi vào khoảng mấy triệu, có thể mua được căn nhà ở thị trấn nhỏ.”
Thẩm Vị Ương có cảm giác xấu: “Là cô ta tự mình đưa, hay là Lý Quế Phương cứng rắn cướp đi?”
Liễu Hoài Xuyên: “Có đôi lúc bàn quyền của IP chính là cây rụng tiền, lúc đó quyển sách này rất nổi, bán cho trò chơi và âm thanh đã kiếm lời được mấy triệu. Tuy rằng Lý Quế Phương lớn tuổi, thế nhưng về mặt này hẳn là đã bỏ ra rất nhiều công sức, biết rằng quyển sách này còn có bản quyền phim ảnh đáng tiền nhất nên không có bán. Lúc cắt đứt quan hệ với Hứa Chiêu Hi thì bắt Hứa Chiêu Hi chuyển toàn bộ bản quyền quyển sách này cho bà ta.”
Thẩm Vị Ương: “Cắt đứt quan hệ?”
Liễu Hoài Xuyên gật đầu: “Hai mẹ con cô ta quan hệ không tốt, Hứa Chiêu Hi còn có một người em trai, thế nhưng ăn không ngồi rồi sống cũng không tốt gì, về sau mẹ
cô ta đòi bản quyền cũng là vì để em trai cô ta kết hôn mua nhà. Hơn nữa, ba năm trước bỗng nhiên Hứa Chiêu Hi lại sinh một đứa bé không rõ lai lịch, người ở quê chỉ chỉ
trỏ trỏ, Lý Quế Phương cảm thấy mất mặt, vốn dĩ muốn tiếp tục bóc lột con gái nhưng giữ cô ta ở lại quê chỉ khiến bà ta cảm thấy mất mặt, cho nên dưới sự phản kháng của Hứa Chiêu Hi, đồng ý cứt đứt quan hệ.”
Hóa ra cô ta dẫn theo con trai đến Đế Đô là vì bất đắc dĩ phải lánh nạn.
Chẳng trách cô ta không muốn để ý tới chuyện bản quyền.
Người chào giá với đoàn phim nhất định là Lý Quế Phương.
Liễu Hoài Xuyên nói xong những lời này thì có một cuộc gọi đến, sau khi nhận xong thì nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Trong đồn cảnh sát còn có việc, tôi về trước.”
Thẩm Vị Ương nói cảm ơn rồi tạm biệt anh.
Sau đó gửi tin nhắn cho Tùy Tố rằng Liễu Hoài Xuyên đã đi rồi.
Lúc này Tùy Tố mới xuống tầng.
Lúc đặt bữa sáng mới ăn được một nửa của mình xuống bàn ăn, cô ấy có hơi bất đắc dĩ nhìn Thẩm Vị Ương cười nói: “Vị Ương, có phải tớ rất nhát gan không?” Thẩm Vị Ương lắc đầu, cần tay cô ấy: “Đương nhiên là không rồi, cậu có lí do của cậu.”
“Chỉ là Bạch Thần, cậu có biết Bạch Thần và Lãnh Hoan… Tố Tố, tuy rằng cậu và Lãnh Hoan Hoan không quen biết, nhưng tớ cảm thấy tớ vẫn nên nói cho cậu biết, bạn
gái cũ của Bạch Thần là Lãnh Hoan, tớ không biết vì sao họ lại chia tay, thế nhưng nếu cậu muốn kết hôn cùng Bạch Thần, vẫn nên cân nhắc xem bây giờ Bạch Thần đã quên Lãnh Hoan hay chưa, có thật sự nữa bắt đầu lại cuộc sống mới hay không.”
Xoắn xuýt một lát, cuối cùng Thẩm Vị Ương cũng nói cho Tùy Tố nghe những do dự trong lòng.
Quan hệ của cô cùng Lãnh Hoan chợt xa chợt gần, không biết thái độ của Lãnh Hoan đối với Bạch Thần thế nào, thế nhưng cô và Bạch Thần cũng xem như bạn cũ, lúc
trước Bạch Thần thích Lãnh Hoan bao nhiêu cô đều thấy ở trong mắt.
Ban đầu Tùy Tổ sửng sốt một lát, không ngờ Thẩm Vị Ương sẽ nói chuyện này với cô ấy, sau đó nở nụ cười: “Tớ biết, Bạch Thần có nói với tớ rồi, nhưng mà anh ta đã
chia tay với Lãnh Hoan, bọn tớ cũng không vội kết hôn ngay, cứ sống chung với nhau thử trước xem.
Thẩm Vị Ương: “Thế nhưng nếu như trong lòng cậu ấy vẫn còn người phụ nữ khác, cậu sẽ thoải mái sao?”
Tùy Tố cười khổ: “Nhưng mà bây giờ trong lòng tớ cũng đang chứa một người đàn ông khác, Bạch Thần còn chưa thấy tủi thân đâu?”
Không cảm thấy tủi thân là bởi vì không yêu.
Thẩm Vị Ương cảm thấy Bạch Thần và Tùy Tố sẽ không đi được bao lâu.
Tùy Tố nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, rộng lượng cười nói: “Không cần lo lắng cho tớ, thật ra Liễu Hoài Xuyên cũng chẳng có gì hay cả, tớ đã sắp quên anh ấy rồi, tớ với
Bạch Thần…”
Còn chưa nói xong, cô ấy đã lúng túng ở đó.
Bởi vì Liễu Hoài Xuyên đã đi lại quay trở về, dường như đã nghe thấy những lời cô ấy nói.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên lúng túng, Thẩm Vị Ương cười gượng hai tiếng xoa dịu bầu không khí: “Anh Liễu, sao anh lại trở về rồi?”
Ánh mắt Liễu Hoài Xuyên rơi vào chiếc USB ở trên bàn ăn: “Rơi đồ ở đây.”
Thẩm Vị Ương nghe vậy liền khom lưng cầm USB lên.
Tùy Tố cố kỵ bây giờ cô đang là phụ nữ có thai, liền bảo cô không nên di chuyển, cứ để cô ấy đến nhặt.
Đây là phản ứng bảo vệ Thẩm Vị Ương theo bản năng.
Thế nhưng cô ấy lại nhanh chóng cảm thấy lúng túng.
Bởi vì USB nhỏ như vậy, nếu cô đưa cho Liễu Hoài Xuyên, không tránh khỏi việc sẽ nảy sinh tiếp xúc, cũng không thể tránh khỏi việc phải nói chuyện với anh ấy.
Thế nhưng những lời không tốt lắm mà cô vừa nói đều đã bị anh ấy nghe thấy.
“Cảm ơn.”
Trong lúc Tùy Tố xoắn xuýt, Liễu Hoài Xuyên đã chủ động lấy lại chiếc USB từ trong tay cô ấy, trong nháy mắt ngón tay của hai người chạm nhau, Tùy Tố cảm thấy có
một luồng điện chạy dọc toàn thân.
Cô ấy đối với Liễu Hoài Xuyên, quả nhiên vẫn là không có sức chống cự.
Thế nhưng vẻ mặt của Liễu Hoài Xuyên vẫn thản nhiên như trước, nói mấy câu với Thẩm Vị Ương rồi rời đi.
Thẩm Vị Ương gọi anh lại: “Anh Liễu, anh lái xe tới sao? Hay là anh đưa Tổ Tổ về nhà nhé?”
Liễu Hoài Xuyên sửng sốt một lát, dừng chân lại.
Tùy Tố lập tức đỏ mặt, luống cuống nhìn Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương cười với Tùy Tố, Vũ Bách vai cổ vũ cô ấy.
Tùy Tố ngoài miệng nói buông bỏ, nhưng trong lòng lại không có buông.
Đề nghị lúc này của Thẩm Vị Ương quả thật làm cô ấy rất rung động, rất cảm kích.
Đi cùng một lần, đối với cô mà nói cũng là một kí ức quý giá.
Ngược lại Liễu Hoài Xuyên không chút biểu cảm nào mà đồng ý, sau khi ra ngoài liền gọi điện thoại, nói sợ rằng anh ấy sẽ trở về trễ hơn, bọn họ cứ họp trước.
Lần này Tùy Tố lại hối hận, lúng túng nói: “Nếu như có chuyện thì anh cứ về trước đi, tôi, tôi gọi tài xế trong nhà đến đón.”
“Không cần, cũng không phải chuyện quan trọng, đưa cô về trước.” Liễu Hoài Xuyên nói xong thì lên xe.
Tùy Tố do dự một lát, định bụng kéo cửa xe phía sau ra.
Liễu Hoài Xuyên cười nói: “Thật sự coi tôi là tài xế nhà cô?”
Tùy Tố đỏ mặt, đành phải lên vị trí phó lái.