Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úy Lan không hiểu nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Chuyện này quan trọng lắm hả?”

Ánh mắt Thẩm Vị Ương kiên định: “Rất quan trọng, nếu vì vậy mà không tin tôi, tôi thật sự trở thành người anh ta bỏ rơi không thèm quan tâm kia, vậy sau này tôi sẽ không nhớ thương anh ta nữa.”

“Còn nếu không phải, mà anh ta vì nguyên nhân khác, nên mới tình nguyện gánh tội danh ngoại tình cũng phải giấu đi sự tồn tại của Lãnh Hoài Sân, thì dù bây giờ anh ta có không cần tôi, tôi cũng sẽ cột anh vào bên mình, kiếp này anh ta chỉ có thể làm người đàn ông của tôi.”

Kiếp này chỉ có thể làm người đàn ông của cô ư?

Tia sáng tự tin, nhất định phải có được trong mắt Thẩm Vị Ương, khiến cho Úy Lan bị chấn động.

Tuy chìm sâu trong mở tình cảm phức tạp, nhưng cô ấy rất hâm mộ người dám yêu dám hận, có năng lực giữ lấy người đàn ông mình muốn như Thẩm Vị Ương.

Nhưng, cô ấy không thể giúp cô.

“Vô cùng xin lỗi, tôi không thể giúp được cô, tình cảm của con người rất phức tạp, những điều hiện tại cô đang rối rắm cũng rất phức tạp, thậm chí tôi còn thấy hơi khó hiểu, cho nên, xin cô Thẩm đừng làm khó tôi.”

Lúc này, phong thái của cô ấy rất khiêm tốn.

Thẩm Vị Ương bị phong thái khiêm tốn này của cô ấy làm cho không đi cũng không được.

Nếu bác sĩ không muốn thì cô không thể nào ép buộc cô ấy được.

Nhưng nếu đổi cách khác thì có khi lại được.

“Được, tôi đi trước đây.”

Cô nhìn Úy Lan một cái, sau đó bình tĩnh cầm tư liệu của mình bỏ vào trong túi rời đi.

Úy Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng tiễn được bà cố nội này đi rồi.

Nhưng cô ấy không ngờ, còn chưa đến năm phút sau, bà cố nội này đã chĩa súng vào đầu Trác Thính Phong đi vào.

Một người đàn ông cao mét tám như Trác Thính Phong bị cô xách vào như con gà con.

Úy Lan không nõ nhìn thẳng, cô ấy thấy hơi mất mặt quay đầu đi chỗ khác.

Thẩm Vị Ương còn nở nụ cười “hiền hậu” nhìn cô ấy nói: “Bác sĩ Úy, như này thì cô có thể giúp tôi không?”

“Này này này, Vị Ương, cô đừng xúc động, cô, cô nhích ra chút được không, này này, nếu mà cô cướp cò, cướp cò thì làm sao đây?”

Trác Thính Phong rất sợ hãi, anh ấy run bần bật trong tay cô.

Thẩm Vị Ương không hề dao động, họng súng lạnh băng vẫn chĩa thẳng vào huyệt thái dương của anh ấy như cũ.

Úy Lan lạnh lùng đề phòng đối diện với cô: “Chỉ là bạn trai cũ mà thôi, nếu cô Thẩm có ra tay thật thì tôi cũng không sao cả.”

“Vậy hả?”

“Đùng —!”

“Thính Phong —!”

Ánh mắt Thẩm Vị Ương trở nên sắc bén, đá thẳng Thính Phong đến trước mặt mình, sau đó liền mạch lưu loát giơ súng lên nhằm ngay –

Khi tiếng súng vang lên, tròng mắt Úy Lan co chặt lại, lập tức chạy về phía Trác Thính Phong.

Trác Thính Phong cũng bị dọa ngu người, không ngờ Thẩm Vị Ương sẽ nổ súng thật.

Anh ấy cho rằng, anh ấy cho rằng cho chỉ dọa Úy Lan chút thôi.

May mà bắn trượt, nếu không thì t

Trong khi Trác Thính Phong cảm thán may mà Thẩm Vị Ương bắn trượt, đột nhiên thấy chỗ bị bắn trúng – là một chỗ trên bảng giới thiệu lãnh đạo có liên quan trọng

khu, Thẩm Vị Ương bắn trúng ngay tên của anh ấy.

Chữ nhỏ như vậy, xác suất thấp như vậy, chắc chắn không phải cô lõ tay “bắn trúng”.

Cho nên, cho nên, nếu khiến cô bực bội, cô thật sự sẽ nổ súng với anh ấy.

Trác Thính Phong thấy lạnh sống lưng, đứng lên lùi về sau, lo lắng đề phòng nhìn Thẩm Vị Ương, nơm nớp lo sợ nói: “Bà cố nội ơi, sao cô lại làm khó tôi vậy chứ?” Thẩm Vị Ương không mặn không nhạt nhìn anh ấy: “Là anh làm khó tôi trước.”

“Ơ, tôi làm khó làm dễ cô hồi nào chứ, là —” Thẩm Vị Ương vừa nhìn sang, đã khiến anh ấy sợ tới mức rụt cổ lại: “Haizz, mặc kệ là ai cũng không sao cả, dù sao tôi tham sống sợ chết không phải một hai lần. Úy Lan, chuẩn bị thôi miên thức tỉnh.”

Ủy Lan khinh bỉ nhìn anh ấy: “Dễ dàng bị khuất phục vậy à? Anh có phải đàn ông không đấy?”

Trác Thính Phong không biết xấu hổ xà nẹo với Úy Lan: “Không phải anh sợ nếu bà cố nội này thật sự cho tôi ngỏm thì em sẽ đau buồn lắm sao?”

“Cút ngay!”

Úy Lan đẩy anh ấy ra.

Bây giờ Trác Thính Phong mới trở nên đứng đắn: “Được rồi, em chuẩn bị hỗ trợ đi, lần này không thể nghe theo anh Cẩn, cô ấy cần phải nhớ ra trong vòng một tuần.

Sao lại là một tuần?

Thẩm Vị Ương nhạy bén bắt lấy mốc thời gian này.

Hình như Lãnh Hoài Cẩn cũng đã nói, muốn ở bên con một tuần.

Người đàn ông này, có chuyện gì gạt cô sao?

Trác Thính Phong: “Không phải cô nói cô với cậu ấy còn một tuần nữa là thật sự ly hôn hả? Ý của tôi là, nếu cô có thể nhớ ra trước khi ly hôn, thì có khi hai người sẽ không ly hôn đâu.”

Chỉ như vậy thôi sao?

Thẩm Vị Ương cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ kỳ.

Nhưng không đợi cô hỏi rõ ràng, Trác Thính Phong đã đi ra ngoài, Úy Lan bắt đầu chuẩn bị thôi miên cho cô.

“Lúc trước cô đã thực hiện thôi miên ở chỗ bác sĩ Trương, chắc cô có chút kinh nghiệm rồi, nhưng lần thôi miên này, vì thời gian khá dài cho nên hiệu quả cũng

chậm.”

Thẩm Vị Ương: “Ừm, thuận theo tự nhiên là được.”

Trước đi đến, cô đã cẩn thận chải chuốt lại dòng thời gian.

Ký ức mà cô thiếu, chắc là vào khoảng mùa hè năm cô tốt nghiệp cấp ba.

Sau đó cô đã lên năm ba.

Những chuyện trong đó, cô không nhớ ra được.

Nhưng mọi người xung quanh đều nói rằng cô ngủ ngáo người luôn rồi, có thể chứng minh được dấu vết tồn tại của cô trong trường vào năm nhất năm hai.

Có điều sao cô cứ thấy mọi thứ như một giấc mơ, cho cô một cảm giác không chân thật không ăn khớp.

Sau đó cô chậm rãi chấp nhận, cảm thấy mình đã ngủ ngáo người.

Có lẽ ký ức cô thật sự xuất hiện vấn đề nào đó, còn về vấn đề sao không đi bệnh viện kiểm tra thì ông ngoại với bố mẹ cô đều đã qua đời, cô ăn nhờ ở đậu nhà cậu, làm gì có tiền mà đi bệnh viện kiểm tra chứ.

Không ngờ, cảm giác lúc trước của cô là đúng, quả thực cô bị mất một đoạn ký ức quan trọng. “Nhắm mắt lại, thả lỏng ra chút, nghe âm thanh của kim giây này, tưởng tượng mình đang ở..”

Thôi miên trị liệu trong lòng có lẽ đã bắt đầu rồi.

Trác Thính Phong đứng bên ngoài chờ một lát rồi gọi cho Lãnh Diệp: “Đã bắt đầu rồi.”

Giọng của Lãnh Diệp truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại: “Úy Lan có đáng tin không?”

Trác Thính Phong nổi giận: “Cô ấy là người phụ nữ của ông đây, làm sao mà không đáng tin, cậu đang nghi ngờ tôi đấy à?”

Lãnh Diệp: “Tôi không tin bất kỳ kẻ nào cả.”

Trác Thính Phong: “… Cậu, đồ đầu gỗ!”

“Nhưng mà thằng nhóc nhà cậu cũng đủ thảm, nghe sĩ quan phụ tá của các cậu nói, lúc trước là cậu cứ một hai đòi cứu cô ấy, bằng không cái tên động vật máu lạnh Lãnh Hoài Cẩn kia sẽ không thèm đếm xỉa đến cô ấy rồi.”

Lãnh Diệp ở đầu bên kia im lặng thật lâu, khi Trác Thính Phong cho rằng anh ta không nói gì nữa thì anh ta mới chậm rãi đáp: “Ai cứu cũng được, chỉ cần cô ấy bình an là được.”

Trác Thính Phong: “Hầy, nhóc, cậu thật sự không có ý gì với cô ấy hả?”

Lãnh Diệp: “Không có.”

Trác Thính Phong: “Cậu…”

Trác Thính Phong lải nhải như mẹ già, làm cho Lãnh Diệp bực bội: “Làm tốt bổn phận của cậu là được, chuyện khác đừng có hỏi thăm lung tung.”

Trác Thính Phong: “Ôi, không phải tôi chỉ mới nói nhảm đôi ba câu thôi sao, cậu có cần phải sốt ruột vậy không?”

Trước khi Lãnh Diệp điên lên, anh ấy vội nói: “Được được, không trêu cậu nữa, nhưng mà tôi thật sự không thể đảm bảo cô ấy có thể nhớ lại trong vòng một tuần, hơn nữa, dù cô ấy có nhớ thì Lãnh Hoài Cẩn cũng phải đến cái nơi quỷ quái kia thôi.”

“Nếu nhớ không ra thì ly hôn xong cô ấy có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, còn nhớ lại được thì cô ấy sẽ làm góa phụ.”

“Không nói được gì hay ho thì im mồm đi.”

Lãnh Diệp cúp máy ngang.

Anh ta chỉ muốn anh Cẩn có lý do sống sót quay về mà thôi…

“Thẩm Vị Ương? Tôi không cần phải nhớ tên một người chết.”

“Đi theo tôi làm gì, cô cút đi.”

“Nếu như chút đau khổ này mà cô không chịu nổi, thì nhân lúc còn sớm quay về nhà làm tiểu thư của cô đi.”

“Ám Dạ không cần phế vật, cút đi cho tôi!”

“Cút đi! Nếu còn có lần sau, tôi sẽ dùng một phát súng bắn chết cô.”

“Thẩm Vị Ương? Cô đi theo tôi làm gì, cút về đi! Ở đây không cần cô!”

Từng mảnh ký ức nhỏ được đánh thức, nhưng chìm vào một mớ hỗn độn, cô không thể bắt lấy nó, càng không thể xâu lại đầy đủ, trong đầu cô cứ quanh quẩn một

người đàn ông tức giận mắng chửi.

Chắc là người đó rất ghét mình.

Nếu không thì tại sao lại luôn đẩy mình ra.

“Cô không sao chứ?”

Sau khi Thẩm Vị Ương đầm đìa nước mắt tỉnh dậy, Úy Lan đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Thẩm Vị Ương nhận lấy, trầm mặc u sầu lau khô nước mắt.

Úy Lan hỏi: “Có nhớ ra gì không?”

Thẩm Vị Ương lắc đầu: “Không có, chỉ là chút mảnh nhỏ, vài mảnh nhỏ có tiếng một người đàn ông đang không ngừng quở trách, ghét bỏ tôi.” Úy Lan: “Cô cảm thấy đấy là Lãnh Hoài Cẩn?”

Thẩm Vị Ương cúi mặt xuống, có chút bất an: “Có lẽ là anh ta, hình như anh ta rất ghét tôi.”

Nếu khi đó đã rất chán ghét cô rồi thì cũng có thể giải thích, lý do vì sao sau khi kết hôn anh ta luôn rất lạnh nhạt với cô.

Úy Lan vỗ vỗ vai co an ủi, thở dài: “Từ từ thôi, bây giờ cô chỉ mới nhớ lại được một ít mảnh nhỏ của ký ức thôi, không thể quơ đũa cả nắm được.” Thẩm Vị Ương gật đầu: “Cảm ơn, ngày mai lại đến làm phiền cô.”

Úy Lan: “Không có gì, chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức bảo mật, sẽ không để cho tổng giám đốc Lãnh biết cô đã đến đây.”

Nếu Lãnh Hoài Cẩn mà biết, chắc chắn sẽ trực tiếp nhốt cô ấy với Trác Thính Phong lại, không cho tiếp xúc với Thẩm Vị Ương.

Khi Thẩm Vị Ương về đến nhà, bọn trẻ vẫn chưa tan học.

Bây giờ chắc là Lãnh Hoài Cẩn đang nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách.

Cô đứng im tại chỗ một lát, sau đó đến phòng dành cho khách.

Cô chỉ hỏi tối nay anh muốn ăn gì, chắc anh không có ý kiến gì đâu.

Dù sao bây giờ họ đang sống cùng dưới một mái hiên, sao có thể không nói gì với nhau được.

“Lãnh Hoài Cẩn, tối nay anh muốn ăn cái…”

“Ai cho em nào?”

Cô vừa mở cửa tính nói chuyện với anh đã bị anh quát.

Thẩm Vị Ương bị giọng điệu nghiêm khắc của anh làm cho ngơ ra.

Sau đó tức giận đến mức bụng toàn là lửa.

Bây giờ anh còn dám nói chuyện với cô như vậy!

“Cửa không khóa, đây là nhà em, em muốn vào là vào đấy.”

Cô tức giận sấn tới trước mặt anh, khi nhìn thấy anh đang dọn một ít bản thảo, cô có chút ngang ngược vô lý giật lấy.

“Chẳng lẽ tổng giám đốc Lãnh đang viết thứ không thể để người khác nhìn thấy à?”

“Bỏ xuống!”

Anh giữ chặt cổ tay cô, cho dù là ngồi xe lăn, nhưng lúc cặp mắt đen láy sâu hoắm kia nhìn chằm chằm ra ý cảnh cáo với cô, Thẩm Vị Ương vẫn sẽ thấy lạnh sống

lung.

Cô không có ý muốn xem, chỉ là, chỉ là muốn tùy hứng một chút để giành lấy sự chú ý của anh mà thôi.

Tại sao phản ứng của anh lại mạnh như vậy, trên giấy này viết gì vậy?

Không đợi cô thấy rõ, Lãnh Hoài Cẩn đã rút bản thảo ra khỏi tay cô, sau đó hất cổ tay cô ra.

Nhìn qua rất không muốn tiếp xúc với cô, dáng vẻ cũng rất chán ghét cô.

Ghét bỏ, vậy mà anh ta lại bắt đầu ghét bỏ cô?

Sau khi cảm nhận được cảm xúc của anh, trái tim Thẩm Vị Ương hóa đá rồi.

“Bây giờ anh đụng vào em một chút là đã chê dơ rồi sao?”

Cô siết chặt hai nắm tay, không cam lòng nhìn anh hỏi.

Lãnh Hoài Cẩn tỏ ra thờ ơ cất bản thảo đi, không ngẩng đầu lên nhìn cô lấy một cái: “Không có, anh chỉ thấy chúng ta cần giữ khoảng cách mà thôi, bằng không Cố Trường Đình sẽ để ý đấy.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt.

Anh, sao đột nhiên anh lại nhắc đến Cố Trường Đình.

“Sao, sao anh biết bác sĩ giúp em khôi phục trí nhớ là do Cổ Trường Đình sắp xếp?”

Không đợi anh trả lời, cô đã lập tức giải thích.

“Lãnh Hoài Cẩn, em không có ý muốn cấu kết với Cố Trường Đình, sau lần trị liệu đầu tiên em mới biết anh ta là người của Cố Trường Đình.”

“Nhưng sau khi biết em đã không từ chối đúng không?”

Anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhỏ đang hoảng hốt của cô, cười châm chọc.”

“Thật ra cũng chẳng có gì, em chọn anh ta cũng không sao cả, không cần vì áy náy mà để bản thân chịu thiệt, tuy những tổn thương đó không phải do anh trực tiếp gây ra, nhưng quả thật em vì anh mới chịu uất ức và tổn thương, em muốn trách hay muốn trả thù anh đều rất bình thường, nên anh có thể hiểu được.”

Thẩm Vị Ương vốn đang chột dạ, nghe thấy người đàn ông nói như kiểu đã ngộ ra như vậy, tức giận từ tận đáy lòng: “Anh thì hiểu gì chứ? Lãnh Hoài Cẩn, anh có thể đừng tự cho là mình đúng như vậy nữa được không?”

Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh: “Em nhìn đi, cho dù anh dùng thái độ nào đối xử với em thì em vẫn không vừa lòng đấy thôi. Vị Ương, chán ghét một người là vậy đó, người nọ làm gì em cũng không thấy vừa lòng, do đó anh hiểu cho em mà.”

Thẩm Vị Ương nghẹn họng, nước mắt bực bội rơm rớm nơi khóe mắt: “Em không có, em đã biết chuyện của Lãnh Hoài Sân, lần này lợi dụng Tiêu Diễn lập mưu hại anh bị thương là em sai. Xin lỗi anh, còn…”

“Anh không cần sự thương hại của em.”

Không đợi cô xin lỗi, anh đã lạnh nhạt ngắt lời cô trước.

Cô khó khăn lắm mới bỏ sỉ diện xuống nói ra, vậy mà lại bị anh ngắt lời, nếu cô muốn nói ra lần nữa, không, sẽ không có lần nào nữa.

“Nghỉ ngơi cho khỏe, em đi nấu cơm.”

Cô không có nói tiếp cho hết, hờ hững để lại những lời này xong cô mở cửa đi ra ngoài nấu cơm.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt tối sầm.

Thật ra anh biết, nếu bây giờ anh theo đuổi không bỏ cô như lúc trước thì cô nhất định sẽ ở bên anh.

Nhưng, anh không thể làm vậy.

Vị Ương, anh phải buông tay rồi.

Một lời hứa của quân tử, nặng như Thái Sơn.

Những lời này không chỉ với em, mà cũng là lời hứa với nhà họ Lãnh, năm đó vì cưới em mà anh đã không thể tuân theo lời hứa…

“Mẹ ơi, thơm quá đi, tối nay mẹ làm thật nhiều món ngon.”

Tiểu Y Y và Tiểu A Nặc tan học về nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn.

Tối nay mẹ nấu một bàn thức ăn, tụi nó thật là hạnh phúc quá đi.

“Y Y biết nè, là mẹ cố ý nấu cho bố đúng không ạ?”

Cô bé nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, phát hiện rất nhiều món nấu thanh đạm, đều là món cực bổ, món cực kỳ cay cô bé với mẹ thích chỉ có một đĩa gà nước bọt*.

*Gà nước bọt/gà chảy nước miếng: Đây là món ăn rất nổi tiếng ở Tứ Xuyên.

Tại sao lại như vậy nhỉ?

Đương nhiên là vì muốn bồi bổ cơ thể cho bố rồi.

Tiểu Y Y cảm thấy mình rất thông minh.

Tiểu A Nặc tỏ ra sùng bái nhìn cô bé: “Chị thông minh quá đi, sao chị biết đây là mẹ chuẩn bị riêng cho bố.”

Tiểu Y Y: “A Nặc ngốc quá đi, đương nhiên là bởi vì mấy món này không có thêm ớt cay, bây giờ bố không ăn cay được, chị với mẹ thích ăn cay nhất.” “Mẹ, mẹ chẳng yêu Y Y gì cả, chỉ nấu cho Y Y mỗi một món, Y Y không ăn đâu.”

ו

Ông trời con này không chỉ phá đám chuyên nghiệp, mà còn rất đỏng đảnh nữa.

Sự quan tâm với người đàn ông kia cứ như vậy bị con gái nói huỵch toẹt ra, Thẩm Vị Ương xấu hổ đỏ mặt: “Mẹ, sức khỏe bố con không tốt, đây là những món chủ Diệp của mấy đứa dặn riêng mẹ, nhất định phải cho bố ăn thanh đạm một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK