Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha! Uống rượu! Uống rượu, nghe lời em gái Chiêu Chiêu!”

Liền Tiến lập tức lại rót cho minh một ly rượu, thế nhưng bàn tay heo đang đặt trên đùi Thẩm Vị Ương vẫn không chịu nhúc nhích.

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn nhìn xa xăm, lông mày hơi cau lại, cảm giác này thật giống như ngày đó nhìn thấy Diệp Chiêu Chiêu ôm Diệp Phù Tô, khiến anh khó chịu khắp

người.

Trong lòng Thẩm Vị Ương đã nghĩ đến làm sao hại chết con lợn ngu si này!

Cô đương nhiên có mục đích của riêng mình, thế nhưng cũng không tùy tiện để loại người rách nát này bắt nạt bản thân.

“Chiêu Chiêu à! Tôi nghe nói cô có khiếu nhảy múa. Hay là cô nhảy cho tất cả chúng tôi xem thử đi, thế nào?”

Khi đạo diễn Tiền còn định sở lên trên nhưng bị Thẩm Vị Ương dứt khoát né tránh, ông ta hơi nheo mắt lại, dứt khoát ra hiệu mời cô nhảy múa.

Bàn tay lợn dê xồm thẳng thừng khoác lên vai cô, kéo áo khoác của cô xuống.

Bên ngoài cô mặc áo thoải mái rộng rãi, nhưng bên trong là một cái váy hai dây ngắn.

Con lợn ngu si muốn làm cái gì, ý đồ rất rõ ràng.

“Cô mặc nhiều như này, không tiện nhảy múa, tôi cầm áo giúp cô!”

“Không cần! Tôi tự cầm được.”

Thẩm Vị Ương ngay lập tức đứng dậy, thoát khỏi bàn tay lợn dê xồm của ông ta, sau đó cười như không cười, nhìn ông ta hỏi: “Nhưng mà, đạo diễn Tiền à! Ông chắc chắn muốn xem tôi nhảy múa sao? Động tác nhảy múa của tôi hơi khó, đến lúc đó lõ làm ông bị thương thì không hay!”

Tiền Tiến nheo mắt nhìn cặp đùi thon thả, trắng nõn của cô đang lộ ra bên ngoài, cười nói: “Càng khó càng tốt, càng khó thì càng hay! Tôi chờ thưởng thức phong thái

của em gái Chiêu Chiêu!”

“Được! Đây là đạo diễn Tiền nói đó nha!”

Khóe môi Thẩm Vị Ương khẽ nhếch, sau đó ánh mắt ngừng lại, dứt khoát kéo áo ngoài xuống, lộ ra chiếc váy hai dây màu đen mỏng manh, ôm lấy dáng người yêu kiều

của cô, làn da trắng nõn lộ ra, chói mắt dưới ánh đèn mờ ảo hỗn độn.

Sau khi buộc áo khoác vào chiếc eo thon thả, cô bắt đầu màn nhảy múa nóng bỏng, ánh đèn chiếu vào cơ thể cô, khiến vòng eo mềm mại thon thả của cô càng thêm

hút hồn.

Người phụ nữ như này là cực phẩm hiếm thấy.

Mắt Tiền Tiến nhìn chằm chằm!

Không chỉ mỗi ông ta, hầu hết đàn ông trong phòng đều đang không thể rời mắt khỏi cơ thể cô.

Rất nhiều người đang có mặt đều là nhà đầu tư sản xuất, gặp được một cô gái trẻ đẹp, không có ý gì khác là điều không thể, nhưng cũng không trắng trợn như Tiền Tiến.

Hệ sinh thái của giới giải trí là như vậy, người chơi quen rồi thì không thể nào rụt tay lại.

Đã có người nảy sinh tạp niệm đối với vũ điệu nóng bỏng của Thẩm Vị Ương, thế nhưng không đợi bọn họ nghĩ tiếp, ánh mắt Thẩm Vị Ương nghiêm nghị, mượn động tác của điệu nhảy để kéo áo khoác trên thắt lưng xuống.

Chiếc áo khoác văng ra như một con rồng, kéo theo hai ly rượu chân cao trên bàn xoay một vòng. Ly thủy tinh đập vào tường, võ vụn. Cô lại lần nữa vung áo khoác trong tay. Khiến mảnh thủy tinh bay về phía đạo diễn Tiền. Mảnh thủy tinh mảnh khảnh sắc bén không chỉ đâm thẳng vào bàn tay lợn dê xồm của ông ta, mà còn đâm vào đùi của ông ta, máu lập tức chảy ra,

“A!”

Tiếng hét đau đớn của đạo diễn Tiền vang khắp phòng riêng. Ông ta đau tới mức cuộn tròn trên sàn nhà, không ngừng lăn lộn, định dùng điều này để làm giảm đau đớn

trên cơ thể.

Những người đàn ông ban này còn đang có ý đồ đen tối với Thẩm Vị Ương, lúc này mới như tỉnh mộng, vẻ mặt sợ hãi, nhìn người phụ nữ lạnh lùng đang đứng trước mặt giám đốc Tiền một cách trịch thượng.

Cô nhảy múa không phải để câu hồn đoạt phách, mà là trực tiếp lấy mạng.

Cũng bởi vì vừa nãy đạo diễn Tiền đã đụng vào cô, bây giờ cô bèn muốn phế bỏ tay và chân của đạo diễn Tiền.

Trên thế giới tại sao có thể có người phụ nữ lòng dạ rắn rết như vậy.

Ánh mắt cô sắc bén nhìn sang, những người đàn ông vừa rồi còn thèm khát cô đều cúi đầu hoặc nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thêm cái nữa, lo sợ cô sẽ đầm mù

đôi mắt của bọn họ.

”Đạo diễn Tiền! Thật xin lỗi! Không ngờ lại xảy ra tai nạn lớn như vậy!”

Sau khi cô mặc áo khoác vào, ngồi xổm trước mặt đạo diễn Tiền một cách tao nhã, nói xin lỗi với ông ta bằng vẻ mặt vô tội.

Tiền Tiến đau đớn lăn lộn trên mặt đất, căn bản không hiểu cô đang nói gì, chỉ khóc lóc cầu xin cô: “Bà nội ơi! Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi! Tôi van xin cô! Cầu xin

cô hãy đưa tôi đi bệnh viện, có được không?”

Thẩm Vị Ương vẫn là vẻ mặt vô tội, khó hiểu nhìn ông ta: “Đi bệnh viện sao? Không phải chỉ chảy máu một chút thôi ư, tôi băng bó giúp ông là được rồi.”

Cô vươn ngón tay thon dài ngọc ngà, vừa cười vừa ấn những mảnh thủy tinh dính trên chân Tiền Tiến vào trong.

“Không phải đạo diễn Tiền thích sờ chân lắm sao? Lúc tôi băng bó giúp ông, tôi sờ mấy cái có được không?”

Cô cười xán lạn, càng ấn mạnh tay vào mảnh thủy tinh.

Tiếng khóc lóc của đạo diễn Tiền vang vọng khắp phòng riêng, thế nhưng không người nào dám hé răng nói giúp ông ta một câu.

Diệp Chiêu Chiêu vốn dĩ xuất thân từ diễn viên đóng thế, thân thủ trừng trị ông Tiền vừa nãy lại còn quỷ dị như vậy, có lẽ không ai trong số những người đàn ông đang có mặt ở đây có thể đánh bại cô.

Cô không chỉ là một bông hồng có gai, mà gai còn là kịch độc.

Vì vậy, tất cả những người trong phòng riêng đều hoảng sợ im lặng, nghe tiếng kêu rên của đạo diễn Tiền, nhưng không một ai dám đưa ông ta đi bệnh viện.

Lãnh Hoài Cẩn lại cau mày, nắm chặt hai tay.

Dáng vẻ cô nhảy múa lúc nãy, thật sự rất giống Vị Ương.

Đặc biệt là ánh mắt lúc ra tay.

Mặc dù tướng mạo không giống, nhưng ý chí quyết đoán trong ánh mắt lúc đó khiến anh cảm thấy cô chính là Vị Ương của anh.

“A Cẩn! Anh sao thế?”

Nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn nhìn Thẩm Vị Ương thất thần, giờ phút này, Thân Khiết còn sợ hãi hơn những người đàn ông đang câm như hến trong phòng riêng kia.

Thế nhưng, Lãnh Hoài Cẩn còn chưa kịp trả lời thì giám đốc Tiền đang nằm trên mặt đất đau đớn đã dứt khoát bán đứng cô ta: “Cô Thẩm! Xin cô báo cảnh sát giúp tôi, có được không! Cầu xin cô! Tôi đau chết đi được! Tôi cũng đang giúp cô mà, xin cô rủ lòng thương xót!”

Thân Khiết hoàn toàn biến sắc, ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô ta cũng thay đổi: “Lời ông ta nói là có ý gì?”

Trong ánh mắt bình tĩnh của anh, đã không còn một chút tin tưởng nào đối với cô ta.

Thân Khiết căng thẳng nắm chặt tay, cố gắng ngụy biện: “Em… Em không biết!”

“Không biết là sao?”

Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt đạo diễn Tiền, đưa tay xách cổ ông ta, nhấc ông ta lên khỏi mặt đất, ánh mắt nham hiểm

dọa đạo diễn Tiền sợ đến mức không dám lên tiếng.

“Nói rõ đi! Ông đang giúp Thẩm Vị Ương làm gì?”

Đạo diễn Tiền bất giác nhìn về phía “Thẩm Vị Ương“, thế nhưng tròng mắt vừa mới chuyển một chút, tay của Lãnh Hoài Cẩn đã siết chặt lại, suýt chút nữa bóp cổ ông ta

tới chết.

Ông ta lập tức nắm tay Lãnh Hoài Cẩn thật chặt, khóc lóc nhìn anh, miệng ú ở nghẹn ngào, muốn nói gì đó.

Lãnh Hoài Cẩn nới lỏng một chút.

Đạo diễn Tiền họ hai tiếng, sau đó mới khóc, nói: “Tổng giám đốc Lãnh! Thật sự không phải là tôi! Là cô Thẩm! Là cô Thẩm không ưa Chiêu… không ưa cô Diệp. Muốn

bảo tôi trừng trị cô ấy. Vừa hay tôi cũng thích cô Diệp, cho nên cũng… Cho nên mới hồ đồ phạm lỗi. Tôi biết sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi. Xin anh hãy đưa tôi đi bệnh

viện!”

Ông ta than thở khóc lóc, một người đàn ông to lớn mà sợ hãi đến mức run như cầy sấy, những người xung quanh đang nhìn cũng sợ hãi.

Một Diệp Chiêu Chiêu không phải dạng vừa, lại thêm Lãnh Hoài Cẩn đáng sợ như này.

Hai người này là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK