Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tốt nhất nên tìm một hang động nhỏ một chút, đủ để mấy người chúng ta trốn trong đêm nay là được rồi, nếu như động quá lớn không nhìn thấy điểm cuối, sợ sẽ là hang rắn, đến lúc đó lại nguy hiểm.”

Bên này Liễu Hoài Xuyên vừa nói với Tùy Tố về những điều cần lưu ý vừa tìm kiếm hang động cùng cô ấy.

Tùy Tố lặng lẽ đi theo anh ấy, nghe anh ấy nói thì chỉ khẽ ậm ừ vài tiếng.

Liễu Hoài Xuyên cảm thấy có hơi kì lạ, không biết có phải là ảo giác của anh ấy không, sau khi nói những chuyện mà tối qua chưa nói xong, thái độ của Tùy Tố đối với

anh ấy hình như càng lạnh nhạt hơn.

Không biết có phải là mình đã làm sai gì không.

“Tùy Tố, cô…”

Khi anh ấy định quay lại nhìn Tùy Tố định hỏi cho rõ ràng, anh đột nhiên nhìn thấy đám người Cố Văn Chu ở cách đó không xa, anh lập tức kéo Tùy Tố trốn ở gần đó.

Anh ấy và Tùy Tố trốn sau một tảng đá, cảnh giác nhìn Cố Văn Chu ở đó không xa.

Tùy Tố cũng lo lắng nắm chặt lòng bàn tay, trốn đằng sau cùng anh ấy.

May mà Liễu Hoài Xuyên phản ứng nhanh, Cổ Văn Chu vẫn chưa chú ý đến động tĩnh bên phía bọn họ, đợi đến khi cô ta nhìn về phía bên này, Liễu Hoài Xuyên đã kéo Tùy Tố trốn kĩ rồi.

Người đàn ông to lớn đưa hai tay ra bảo vệ Tùy Tố thật chặt, cô ấy có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, tim đập như đánh trống dồn dập, khiến cô cảm

nhận được từng nhịp đang chảy trong máu của mình.

Sau khi Cố Vấn Chu rời đi theo một hướng khác, lúc này Liễu Hoài Xuyên mới buông cô ra, thoải mái ngồi xuống một bên.

Liễu Hoài Xuyên đang định nói gì đó nhưng nhìn thấy Tùy Tố hai má đỏ hồng, lúc này anh ấy phản ứng kịp vừa rồi mình có chút thất lễ, lập tức nói xin lỗi với cô ấy.

Tùy Tố cười khổ: “Không sao, này không phải là rất bình thường sao? Lúc chấp hành nhiệm vụ chỉ có đồng đội, không phân nam nữ.”

Trước đây cô ấy cũng từng thực hiện nhiệm vụ với người đàn ông khác, cũng có lúc gặp phải khó khăn phải trực tiếp ngủ cùng nhau vào ban đêm.

Chỉ là trong lòng cô, Liễu Hoài Xuyên đặc biệt hơn.

Chỉ là Liễu Hoài Xuyên cũng không cần phải biết.

Tâm trạng cô ấy u ám.

Liễu Hoài Xuyên cũng không tinh tế đến mức cảm nhận được hỉ nộ ái ố của một người con gái, anh ấy thấy cô ấy nói không để ý thì cũng thực sự không để ý, thấp giọng nói chuyện chính với cô ấy: “Chắc là bọn họ cũng đang tìm chỗ nghỉ ngơi.”

“Chúng ta cũng nên đi chỗ khác tìm chỗ nghỉ chân đi, đừng chạm mặt với bọn họ.”

Nếu như chạm mặt nhau, đợi đến khi thủy triều rắn đến, thì không cần đánh, đám người Cố Văn Chu người đông thế mạnh, nếu đẩy thẳng bọn họ vào thủy triều rắn chắc chắn sẽ bị lũ rắn nuốt chửng không sót lại mẩu xương nào.

Tùy Tố nhìn dáng vẻ thận trọng từng chút một của Liễu Hoài Xuyên, trong lòng cô lại thầm hỏi, anh có bao giờ tự hỏi, liệu cô ta có thu nhận anh không.

Phát súng hôm qua lúc cô ta bóp cò lúc rời đi, và cả ánh mắt cuối cùng mà cô ta nhìn Liễu Hoài Xuyên, theo trực giác phụ nữ của Tùy Tố, Cố Văn Chu chưa chắc đã

không có tình cảm gì với Liễu Hoài Xuyên.

“Cô làm sao, sao cứ mặt nặng mày nhẹ như vậy.”

Vừa đừng lên chuẩn bị tiếp tục đi tìm hang động, Liễu Hoài Xuyên vừa hỏi những gì mà anh ấy nghi hoặc trong lòng.

Tùy Tố khẽ lắc đầu, phủ nhận: “Không có gì, tôi chỉ lo lắng thời gian không còn nhiều, anh xem bây giờ trời cũng tối rồi, rắn đến càng lúc càng nhiều, nếu như chúng ta không tìm thấy hang động thì phải làm sao, ngọn núi tuyết này nhìn có vẻ như không có nhiều hang động.”

Cả một khoảng trắng xóa, cho dù có hang động, e rằng cũng chỉ có thể là hang rắn.

Liễu Hoài Xuyên cũng lo lắng điều này, nhưng lúc này không phải là lúc nói những lời gây mất tinh thần: “Cứ tìm trước đã, nếu như thực sự không tìm thấy, chúng ta chỉ

có thể dùng túi ngủ đã chuẩn bị để dùng tạm, chỉ là hơi ghê rợn một chút thôi.”

Mặc dù túi ngủ rất chắc chắn, có thể dọa được rắn Long Tích, nhưng khi thủy triều rắn đến, hàng vạn con rắn bò ngang qua chúng ta qua một lớp túi ngủ, e rằng sẽ trở

thành ám ảnh suốt đời của bọn họ.

Một người đàn ông như anh ấy còn đó, không hề gì.

Nhưng Tùy Tố là con gái, chuyện ghê tởm như vậy, e rằng cả đời này cũng không thể thoát khỏi bóng ma tâm lí này.

Hơn nữa chuyện ngượng ngùng hơn là, đột nhiên lại thừa ra một Diệp Phù Tô, không đủ túi ngủ, anh ấy đã đưa hai chiếc túi ngủ cho Vị Ương, hiện giờ trong tay anh ấy

chỉ còn lại một chiếc túi ngủ khá lớn.

Nếu như thật sự không còn cách nào khác, anh ấy có thể sẽ phải chen chúc với Tùy Tổ trong một chiếc túi ngủ, cô ấy lại là con gái, như vậy thực sự không tốt với

cô ấy.

vậy.

Ban đầu ngoài việc sợ Diệp Phù Tô sẽ liên lụy đến Vị Ương, thì còn có lí do khác như vậy.

Trong lòng có chút bối rối, anh ấy tiếp tục đi tìm hang động cùng Tùy Tố, mong là sau khi tìm được hang động bọn họ sẽ không gặp phải tình huống xấu hổ như

Nhưng đã quá muộn.

Rắn càng lúc càng đến nhiều.

“Không thể tiếp tục đi nửa, thủy triều rắn sắp đến rồi.”

Tùy Tố dừng bước, nắm lấy tay áo bảo anh ấy dừng lại.

Lúc này giữ mạng mới là quan trọng nhất, Liễu Hoài Xuyên cũng không do dự nữa, lập tức đến đằng sau một tảng đá, vươn tay cào tuyết, đồng thời lấy một tấm vải lớn

đặt trên tảng đá, vốc đống tuyết vừa cào ra đặt lên trên.

Anh ấy muốn lúc nữa sẽ lấy đống tuyến này phủ lên trên tủi ngủ.

Lừa được rắn Long Tích không có nghĩa là có thể đánh lừa được Cố Vãn Chu ở gần đó.

Sau khi hiểu ý anh ấy, Tùy Tố lập tức đến giúp đỡ.

Đến khi mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, để tránh ngượng ngùng, Liễu Hoài Xuyên cũng không bàn bạc với Tùy Tố mà trực tiếp bế cô ấy vào trông túi ngủ, đắp lên người cô rồi

ấn xuống, sau khi kéo khóa túi ngủ thì kéo sợi còn lại, lấy đống tuyết trên tảng đá vừa nãy phủ lên trên túi ngủ.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, mặc dù là tình thế cấp bách, nhưng Tùy Tố vẫn mặt đỏ tim đập nhanh, cả người cứng đờ, mắt nhắm chặt lại không dám nhìn anh ấy.

Liễu Hoài Xuyên cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cố hết sức dùng hai tay tạo ra khoảng cách: “Xin lỗi, tôi cảm thấy, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, nếu như mạo phạm tới

cô Tùy, tôi… đợi đến khi chuyện này kết thúc tôi chắc chắn sẽ bồi thường..”

Tùy Tố đột nhiên vòng tay qua cổ anh ấy rồi kéo anh ấy về phía mình, sau đó hơi ngẩng đầu lên hôn anh.

Liễu Hoài Xuyên ngây người, hồi hộp nắm chặt hai tay lại, trong tình huống ngượng ngùng như thế này còn bất ngờ bị người ta hôn, anh ấy không biết nên phản ứng

như thế nào.

Sau khi hôn Liễu Hoài Xuyên, Tùy Tố lấy hết dũng khí, ôm chặt lấy anh ấy kéo lại gần mình, giọng khàn khàn: “Không sao, tôi cũng không có gì để anh lợi dụng cả.”

“Liễu Hoài Xuyên, vì anh mà tôi khiến anh tôi tức giận, muốn vạch rõ ranh giới với tôi rồi, tôi cũng không có gì để mất, nếu như đêm nay là cái ôm cuối cùng trong cuộc

đời này, tôi chết cũng không hối hận.”

Liễu Hoài Xuyên cảm nhận được trên cổ mình nhuốm đầy nước mắt nóng hôi hổi của cô ấy.

Anh ấy cứng đờ dựa vào người cô, không biết nên phản ứng thế nào.

Nhưng rất nhanh anh cũng không thể lăn tăn về chuyện này được nữa, thủy triều rắn đến rồi.

Anh ấy cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một áp lực nặng nề ghê tởm, từng đợt từng đợt, có rất nhiều rắn Long Tích bò qua trên lưng anh ấy qua một lớp túi ngủ, áp lực

khổng lồ buộc anh ấy phải dán sát vào Tùy Tố, lúc này anh ấy ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng tinh tế.

Không phải là mùi hương của Alice, mà là một mùi hương con gái rất tự nhiên.

“Người đêm đó là cô sao?”

Trong cơn thủy triều rắn nguy hiểm bốn bề, giọng nói của anh ấy đang run run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK