Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh không đắc tội gì với ta, chỉ là tôi không quen tiếp xúc với người lạ mà thôi.”

Cô lùi lại một bước, giữ khoảng cách phù hợp với anh.

Nụ cười lạnh lùng khế thu lại, anh có chút đùa cợt nhìn cô hỏi: “Ghét tôi như vậy sao?”

Hạng Tri Mộ đáp: “Không phải là ghét, mà là không quen, tôi không quen…”

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã vươn cánh tay dài, một tay chống lên đàn piano, dùng cách nửa ôm nữa không giam cô lại giữa mình và cây đàn.

“Có thể làm quen từ từ, chỉ cần không chán ghét tôi là tốt rồi.”

Anh nở một nụ cười thật tươi, giống như một đứa trẻ được cho kẹo vậy.

Hạng Tri Mộ cảm thấy máu trong người mình trong nháy mắt như ngừng chảy, cả người cứng đơ không thể nhúc nhích, hô hấp của đối phương giống như con sâu đục khoét xương cốt khiến cô run rẩy cả người.

Cô kiềm chế giọng nói run rẩy của mình, bình tĩnh nhìn đôi mắt đang cười của anh: “Anh Lãnh, xin anh hãy tự trọng.”

Vừa nói xong, anh ngược lại được voi đòi tiên ghé sát lại hôn lên mặt Hạng Tri Mộ một cái, thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì cười đắc ý: “Lỗ mãng quen rồi, không có cách nào tự trọng cả.”

“Lãnh Quân!”

Hạng Tri Mộ thẹn quá hóa giận, cuối cùng cô đã làm chủ lại được tay chân của mình, đưa tay lên đẩy Lãnh Quân ra, tức giận nhìn anh.

“Rốt cuộc anh có mục đích gì?!”

Một người đàn ông xa lạ mới vừa gặp ngày hôm qua, lại biểu hiện ra hứng thú cực lớn với cô, ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ.

“Tôi thì có thể có mục đích gì đâu chứ.” Anh tao nhã ngồi xuống ghế, mở nắp đàn ra, ngón tay thon dài ấn nốt nhạc êm tai trên phím đàn: “Đây là món quà tốt nghiệp tôi chuẩn bị cho một người nào đó, cô Hạng cứ coi như đang làm một chuyện tốt giúp tôi nghe thử xem.”

Thấy Hạng Tri Mộ vẫn đứng đó không nói lời nào, Lãnh Quân quay đầu lại nhìn cô ôn hòa cười nói: “Quyết tâm không nghe thử giúp tôi à? Cây đàn piano này trên thế giới rất hiếm có, mỗi một người thích piano đều sẽ rung động trước âm thanh của nó đấy.”

Nếu như cô không đoán sai, đây là một chiếc đàn piano tùy chỉnh của bậc thầy cấp cao, do bậc thầy piano nổi tiếng Mosley đích thân tham gia thiết kế và cải tạo, có thể nói là thiết kế cao cấp của cao cấp.

Thậm chí, rất có thể nó chính là chiếc đàn mà bậc thầy Mosley đích thân sử dụng, Hạng Tri Mộ đã từng nhìn thấy nó trong một cuộc phỏng vấn của Mosley, chỉ là

không dám xác định.

Phải quen biết, quan hệ bao nhiêu mới có thể khiến bậc thầy Mosley nhịn đau rời bỏ tình yêu của đời mình đây?

Nghe chất âm thanh độc đáo và chất lượng cao như vậy, trái tim của cô thoáng chốc đã lay động.

Chỉ là một bài nhạc thôi mà, cô cảm thấy quyết định nghe cũng không có gì đáng sợ.

Thế là Hạng Mộ Tri chậm rãi đi đến trước ghế piano, ngồi xuống, vươn ngón tay thon dài trắng nõn đặt ở trên phím đàn.

Lãnh Quân vốn đang đàn một khúc nhạc kinh điển, đầu ngón tay khẽ chuyển động, thoáng cái đã thay đổi khúc phổ.

Hạng Tri Mộ đang định chơi chung với Lãnh Quân, nhưng anh thay đổi trong chớp mắt, cô chưa bao giờ nghe qua khúc phổ này nên tay chân có chút luống cuống.

Chắc do cô nông cạn quê mùa, thế mà lại không biết khúc dương cầm dễ nghe như vậy tên là gì.

“Không cần cố kỵ quá đâu, muốn đàn như thế nào thì cứ đàn như thế đấy.”

Giọng nói lạnh lẽo ôn hòa vang lên bên tai.

Hạng Tri Mộ nhìn dáng vẻ dịu dàng của anh, lo lắng trong lòng rốt cục cũng được giải thoát, thuận theo sự sáng tạo của mình bắt đầu lướt trên phím đàn.

Trong nháy mắt phối hợp cùng với anh, trong lòng cô nổi lên một cảm giác rất quen thuộc với khúc hòa tấu piano này.

Nốt nhạc giống như ADN khắc sâu trong xương cốt của cô, tự nhiên chảy xuống đầu ngón tay, mà Lãnh Quân bên cạnh cô, đã từ dẫn dắt cô, phối hợp với cô.

Trong đầu Hạng Tri Mộ đột nhiên hiện lên một hình ảnh, là một bé gái mặc váy công chúa màu trắng ngồi trước đàn dương cầm, bên cạnh cô bé còn có một cô bé khá

đang kéo violin, trên người cũng khoác một bộ váy công chúa, trên ghế sa lon ở phía sau có một cặp vợ chồng đang ngồi, đứng bên cạnh họ là ba bé trai.

Cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ, nhưng khung cảnh đó dường như rất ấm áp.

Lúc Hạng Tri Mộ đang mơ màng hồi tưởng, cô không biết trong ánh mắt Lãnh Quan nhìn cô đã có bao nhiêu hoài niệm.

“Cảm ơn anh.”

Một khúc hòa tấu chấm dứt, cô rất hiểu chừng mực lập tức đứng lên nói cảm ơn Lãnh Quân.

Về phần khung cảnh vừa rồi, bởi vì chỉ lóe lên trong phút chốc nên cô cũng không để ý mà vứt sang một bên.

“Hôm nay em tới đây không phải là muốn xem thiết kế của mình à? Mới đó mà đã đi rồi sao?”

Trước khi cô mở miệng nói lời tạm biệt, Lãnh Quân chặn hỏi trước.

Hạng Tri Mộ xa cách nói: “Không cần nữa, nơi này bây giờ đã là nhà anh Lãnh, tôi không tiện quấy rầy nhiều.”

Lãnh Quân tự giễu nói: “Nếu nơi này không phải là nhà tôi, có phải em sẽ không nói như vậy không?”

“Không có nếu như” Hạng Tri Mộ cầm lấy túi xách của mình chuẩn bị rời đi.

“Đừng đi.” Lãnh Quân giữ cô.

Hạng Tri Mộ nhíu mày, vừa định mở miệng đã bị anh cắt đứt.

“Sao thế, lại muốn bảo tôi giữ tự trọng sao?” Lãnh Quân buồn cười nhìn cô, cười đến có chút vô lại: “Đã đến rồi thì dù thế nào cũng phải xem thử một lượt chứ, lúc này tôi cũng chỉ chọc cô một chút thôi, tôi vẫn chưa đến mức xuống tay với một người phụ nữ đã có chồng đâu.”

“Thì ra anh Lãnh còn biết tôi người đã có chồng.” Hạng Tri Mộ kéo bàn tay anh siết chặt cổ tay cô ra, mặt không chút thay đổi nhìn anh: “Trời cũng sắp tối rồi, tôi phải trở về, nếu như sau này ngôi nhà có vấn đề gì, anh Lãnh có thể trực tiếp tới tìm ông chủ của tôi.”

Lãnh Quân không muốn buông tay: “Tôi lại cứ thích tìm em cơ, đây là thiết kế của em mà, ngôi nhà xảy ra vấn đề đương nhiên phải tìm em chịu trách nhiệm chứ.” “Tôi đã nghỉ việc rồi, chuyện sau này chỉ có thể làm phiền tổng giám đốc Ngô thôi.” Hạng Tri Mộ rốt cục cũng rút được tay mình ra khỏi tay anh, dáng vẻ như muốn tránh còn tránh không kịp.

Nụ cười trên mặt Lãnh Quân rốt cuột đã hoàn toàn biến mất, dần dần trở nên lạnh lùng, mang theo đùa cợt: “Cô thật sự vì một thằng oắt vô dụng mà giải nghệ về quê

sao? Hạng Tri Mộ, thật không nghĩ tới người như cô cuối cùng lại tùy tiện tìm một tên rác rưởi như vậy để cưới đó!”

Chát!

Hai chữ “rác rưởi” vừa phát ra, Hạng Tri Mộ lập tức giơ tay lên tát thẳng vào mặt Lãnh Quân.

Trong ánh mắt mang theo ngạo khí bình tĩnh: “Mong anh Lãnh đừng dùng những từ như vậy gọi chồng tôi, tôi gả cho ai là lựa chọn của tôi, đối với tôi mà nói, Lý Cường là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này!”

Cô và Lý Cường ngày hôm qua xích mích thế nào cũng là chuyện của bọn họ, cô không cho phép có người khinh rẻ chồng mình như vậy.

Lúc Quan Thi Nam chướng mắt Lý Cảnh, cô còn có hơi tức giận trong lòng, nói chi đến cái tên Lãnh Quân đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu trong cuộc sống của

cô này.

Lãnh Quân bị một cái tát này của cô làm cho tỉnh mộng, chờ lúc anh hồi phục tinh thần thì đầu lưỡi đã nghe thấy một chút mùi máu tươi tanh tanh, ý chế giễu trong

mắt anh vẫn không giảm: “Thẹn quá hóa giận rồi sao? Có phải tôi chọc vào nỗi đau của em không? Nếu cảm thấy mất mặt quá, vậy tại sao em lại chọn một thằng đàn ông

vô dụng như vậy chứ?

Người đàn ông tốt nhất thế gian, Hạng Tri Mộ, em đã yêu được mấy người đàn ông, sao có thể vội vàng đưa ra kết luận như vậy, hay là em trời sinh có mắt như mù nên mới không phân biệt được đâu là tốt đâu là xấu như vậy, chỉ cần là đàn ông thì có thể gả được rồi?”

Anh nói chuyện quá mức khó nghe, Hạng Tri Mộ cũng nhịn không nổi nữa, giơ tay lên muốn tát cho anh thêm một phát: “Chuyện này có liên quan gì đến anh, Lãnh Quân, anh đừng có quá đáng quá!”

Lãnh Quân chặn bàn tay đang ở trên không trung của cô lại, cười lạnh nhìn đôi mắt tràn đầy tức giận của cô: “Còn muốn đánh tôi sao? Em m lấy đâu ra sức lực để đánh tôi nữa, em nói được tôi sẽ không so đo với em nữa, nói đúng tôi thật sự sẽ không so đo với em nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK