Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta còn chưa nói hết câu, Lãnh Hoài Cẩn đã vươn tay túm lấy cổ cô ta, không cho cô ta nói thêm lời nào.

Cô ta nắm chặt lấy cánh tay anh, nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh nhạt của anh rồi cười khẩy: “Có phải là đa nhân cách hay không? Giờ cậu đang bị đa nhân cách đúng chứ? Chỉ có loại bệnh tâm thần này mới có thể giải thích vì sao tính tình của cậu lại có thay đổi lớn như vậy.”

Lãnh Hoài Cẩn im lặng mím đôi môi mỏng, lực trên tay không ngừng tăng lên, trong con ngươi tĩnh lặng không có một chút cảm xúc, thật sự muốn bóp cổ Lãnh Linh Lung đến chết.

Thẩm Vị Ương sợ hết hồn, lập tức chạy tới nhìn anh hét lớn: “A Cẩn, A Cẩn, anh hãy bình tĩnh lại, mau đi thôi, mau ra ngoài cùng em. Lửa đã lớn như vậy rồi, nếu anh còn

không rời đi, sẽ không còn kịp mất!”

Xà nhà bị lửa thiêu đốt đã sập xuống, con đường phía trước bị lấp kín, Thẩm Vị Ương lo lắng nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, muốn anh cùng cô rời đi ngay.

Nhưng anh không hề động đậy, bàn tay to lớn vẫn đang chậm rãi siết chặt ở chỗ cũ, hai mắt không có điểm sáng, giống như cỗ máy giết người máu lạnh.

Bàn tay đang nắm lấy tay anh của Lãnh Linh Lung yếu ớt từ từ buông thõng xuống, bởi vì không khí có hàm lượng oxy cực cao do ngọn lửa thiêu đốt khiến cô ta không tài nào thở được.

Làm sao Thẩm Vị Ương có thể trơ mắt nhìn bàn tay của Lãnh Hoài Cẩn nhuốm máu chị ruột mình cơ chứ?

Một khi phạm phải sai lầm thì cả đời không thể thoát được sự nguyền rủa.

Vì vậy, cô đành phải tấn công trực diện với anh, đá vào cánh tay đang bóp cổ Lãnh Linh Lung, giải cứu Lãnh Linh Lung sắp bị bóp cổ đến chết.

Trong mắt Lãnh Hoài Cẩn khôi phục lại chút tỉnh táo, nhìn Lãnh Linh Lung đang ngã vào lòng Thẩm Vị Ương, bỗng chốc sửng sốt.

Thẩm Vị Ương nhìn anh nói: “Rời khỏi nơi này trước đã, những chuyện khác sau khi ra ngoài chúng ta sẽ nói sau.”

Cô biết bây giờ anh đang rất rối rắm, chuyện vừa rồi cô không thể hoàn toàn trách anh.

Bây giờ ngọn lửa ngày càng lớn, mà công xưởng lại quá lớn, họ phải nhanh chóng thoát ra ngoài.

“Cẩn thận!”

Nhưng vừa mới chạy xuống lầu không được bao xa, xà ngang trên nóc nhà đã rơi thẳng về phía Thẩm Vị Ương đang đồ Lãnh Linh Lung.

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn lạnh lẽo, lập tức tiến lên đẩy cô ra.

Xà ngang đang cháy đập thẳng vào sau lưng anh, khiến anh ngã xuống đất, làm anh rên rỉ trong đau đớn.

“A Can!”

Thẩm Vị Ương quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng anh bị đè xuống đất, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức tuôn trào.

“A Cẩn, A Cẩn, anh cố chịu đựng, em sẽ lấy ra giúp anh, em sẽ lấy ra giúp anh.”

Cô quỳ xuống trước mặt anh, cố gắng hết sức để di chuyển thanh xà ra khỏi cơ thể anh.

“Ngơ ra đó làm gì? Anh ấy là em trai của chị, chị muốn trơ mắt nhìn anh ấy chết ở đây sao?”

Cái xà ngang quá to và nặng, cô không thể tự mình di chuyển nó, mà Lãnh Linh Lung chỉ biết đứng nhìn bất lực, chọc tức Thẩm Vị Ương nên nổi giận mắng cô ta.

Lúc này Lãnh Linh Lung mới nhận ra, lập tức đi tới giúp cô cùng di chuyển.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại bảo cô ta mang Thẩm Vị Ương đi: “Đưa cô ấy đi đi, bằng không sẽ không kịp nữa.”

Ngọn lửa phía sau đã cháy đến, nếu không rời đi, không ai có thể sống sót ra ngoài.

“Thẩm Vị Ương, mau đi đi, nếu còn không đi sẽ không kịp mất!”

Lãnh Linh Lung biết lúc này Lãnh Hoài Cẩn không thể rời đi, lập tức kéo Thẩm Vị Ương đi theo. Nếu là trước đây, cô ta sẽ không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của Thẩm Vị Ương.

Nhưng vừa rồi Thẩm Vị Ương đã cứu cô ta khỏi tay Lãnh Hoài Cẩn.

Cô ta không muốn nợ cô bất cứ điều gì.

Nhưng Thẩm Vị Ương không muốn rời đi.

Nhìn vẻ mặt quá mức bình tĩnh của Lãnh Linh Lung, cô chỉ cảm thấy ớn lạnh: “Muốn đi thì tự mình đi đi, anh ấy là em trai của chị, bây giờ anh ấy bị như vậy mà chị nõ lòng nào để anh ấy ở đây một mình?”

Lãnh Linh Lung cảm thấy Thẩm Vị Ương thật sự điên rồi, bất chấp lý lẽ: “Thẩm Vị Ương, cô điên rồi sao? Nếu cô ở lại cùng cậu ấy, không ai trong hai người có thể rời khỏi đây!”

Thẩm Vị Ương cười nhạt: “Chị mới là kẻ điên, nếu không phải do chị, công xưởng sẽ không bị đốt thành như vậy!”

Nói xong, cô lại cúi đầu di chuyển xà ngang đang đè trên người Lãnh Hoài Cẩn, không lãng phí thời gian trên người Lãnh Linh Lung nữa.

“A Cẩn, anh cố chịu đựng, em sẽ lấy nó ra, chắc chắn em sẽ lấy nó ra.”

Lãnh Hoài Cẩn đau đớn nhìn Thẩm Vị Ương vẫn cố chấp: “Vị Ương, nghe lời, bây giờ đi ra ngoài đi. Em không lấy ra nổi đâu, đừng lãng phí thời gian cho anh nữa.” Thẩm Vị Ương hoàn toàn không nghe lọt tai: “Em có thể, em có thể, chắc chắn em có thể.”

Vừa rồi tay cô bị bỏng do chạm vào ống thép, giờ lại di chuyển một thanh xà ngang nóng như vậy, máu me đầm đìa vô cùng đáng sợ, nhưng cô không hề muốn từ bỏ

chút nào.

Cả đời này cô chỉ yêu người đàn ông này, sau này cũng sẽ yêu một mình anh.

Dù anh có thành thế nào, rơi vào nguy hiểm ra sao, cô cũng phải vượt qua muôn vàn khó khăn đưa anh về nhà.

Bọn nhỏ cũng đang chờ họ quay về.

Đúng vậy, chắc chắn cô có thể đưa anh về nhà.

Lãnh Linh Lung đã bỏ đi, ngọn lửa cháy xung quanh họ càng lúc càng lớn, mặc dù tất cả những vật dễ bắt lửa xung quanh họ đều đã được Thẩm Vị Ương dọn đi, ngoại trừ thanh xà đang đè lên người của Lãnh Hoài Cẩn, nhưng chỉ riêng làn khói bùng cháy cũng có thể khiến họ chết ngạt.

Thẩm Vị Ương vẫn dời thanh xà ngang ra khỏi người Lãnh Hoài Cẩn từng chút một, nhìn làn da sau lưng bị bỏng rát của anh, nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt, bất

chấp vết thương đang bị bỏng và chảy máu, vẫn nghiến răng cố chấp muốn di chuyển nó đi.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô như vậy, trong lòng lại càng đau lòng hơn.

“Vị Ương, em đi đi, còn không đi sẽ không kịp nữa. Cho dù em dời được nó, anh cũng không thể đứng dậy cùng em chạy ra ngoài.”

“Vậy em sẽ cõng anh ra ngoài.” Ánh mắt cô kiên định, gần như cố chấp tiếp tục di chuyển xà ngang: “Cho dù có chết, tro cốt của em cũng phải ở cùng với anh.”

“A!”

Cô lùi về sau một bước, cắn răng kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng nhấc được thanh xà ra khỏi người anh bằng tất cả sức lực của mình.

Sau đó, bởi vì phản lực nên cô cũng ngã nhào xuống dưới đất.

Nhưng khi cô nhìn thấy thanh xà ngang đã được dỡ bỏ, trên mặt lại nở nụ cười: “Do được rồi, A Cẩn, em làm được rồi.”

“Phải, em làm được rồi.”

Giọng nói của Lãnh Hoài Cẩn khàn khàn, mang theo sự run rẩy.

Dường như lần nào, cô cũng mạo hiểm mọi thứ, yêu anh bằng cả sinh mạng của mình.

“Đi thôi, đi ra ngoài trước.”

Thẩm Vị Ương còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã lập tức chạy tới đó anh dậy, lao ra khỏi biển lửa.

Lãnh Hoài Cẩn không đành lòng nói thêm bất kỳ lời bi quan nào để bảo cô từ bỏ anh, một lòng một dạ cùng cô lao ra biển lửa.

Cho dù có chết, chỉ cần bọn họ ở cùng nhau là được.

Cho dù giờ phút này người cô yêu là nhân cách chính hay nhân cách phụ, người đàn ông cô yêu vẫn luôn chỉ có một mình Lãnh Hoài Cẩn.

“Vị Ương, Vị Ương!”

Sau khi nhìn thấy hai người chật vật lao ra khỏi biển lửa, bàn tay cảnh sát đang kéo Liễu Hoài Xuyên hơi thả lỏng. Liễu Hoài Xuyên lập tức đẩy họ ra, chạy về phía Thẩm Vị Ương, đồ lấy cô khi cô sắp ngã, Vệ Trạch thì đã lấy cơ thể toàn là vết thương của Lãnh Hoài Cẩn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK