Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lãnh Hoài Cẩn, anh không chê bẩn nhưng tôi chê.”

ôi mắt cô đỏ hoe, dùng tay áo lau đi đôi môi vừa mới bị hôn, lau mạnh như muốn bóc hết lớp da trên môi.

Dáng vẻ ghét bỏ anh của cô hoàn toàn chọc giận Lãnh Hoài Cẩn: “Thẩm Vị Ương, em có ý gì? Bây giờ em ghê tởm tôi đến vậy sao?”

Anh tiến lên nắm cằm cô, bắt cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt giận dữ của mình.

“Tôi không bị Tiêu Diễn đánh chết, tôi thắng được mười triệu của em, có phải trong lòng em cảm thấy rất khó chịu đúng không? Hối hận lắm hả?”

Cái cằm giống như bị người đàn ông này bóp nát, nhưng ánh mắt Thẩm Vị Ương vẫn quật cường như trước, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy thù hận.

“Đúng vậy, tôi rất tiếc nuối vì sao anh không bị đánh chết, nếu như anh bị đánh chết, chúng ta đều sẽ giải thoát.”

“Thẩm Vị Ương!”

“Lãnh Hoài Cẩn, anh nghĩ không sai, tôi hận không thể giết chết anh nên tốt nhất anh đừng có trêu chọc tôi, tôi cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người đàn ông dơ bẩn như anh.”

Vừa nghĩ đến chuyện anh đã từng ngủ với phụ nữ có chồng, lại nghĩ tới đôi môi dơ bẩn kia lại vừa hôn mình làm cô cảm thấy ghê tởm muốn ói.

“Anh Huy, anh không giúp họ làm hòa hả? Cũng tại anh hết, nếu vừa rồi anh không nói nhảm, có lẽ cô Vị Ương cũng sẽ không tức giận như vậy.”

Ngải Lan nhìn bầu không khí căng thẳng giữa hai người, lập tức lo lắng nắm lấy cánh tay Lưu Huy, bảo anh ta nhanh chóng nghĩ cách giải quyết mâu thuẫn.

Nhìn dáng vẻ Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng như Diêm Vương, Lưu Huy thấy lạnh sống lưng: “Tôi biết giải thích như thế nào đây? Tôi cũng có biết chân tướng như thế nào

đâu.”

Nói xong, anh ta không nhịn được muốn và miệng mình: “Tôi đang nói cái gì vậy cơ chứ? Biết trước thế đã không nói rồi.”

Ngải Lan: “Biết trước cái gì mà biết trước, trên đời này làm gì có chuyện biết trước, bây giờ cũng tạo thành hiểu lầm rồi, anh tự ngẫm nghĩ giải thích sao đi.”

Nhìn dáng vẻ như muốn bóp chết Thẩm Vị Ương của Lãnh Hoài Cẩn, Lưu Huy sợ hãi lùi về sau một bước: “Tiểu Ngải, cô có biết hay không, có đôi khi các cặp tình nhân

cãi nhau, người xui xẻo sẽ trở thành bia đã đạn đó.”

Ngải Lan trừng mắt nhìn anh ta: “Không phải anh Huy rất có bản lĩnh sao?”

“Khụ khụ khụ, chị Vị Ương, chị chưa biết thực hư thế nào mà sao giờ lại ghen tuông như vậy?”

Trong khi Ngải Lan đang lên án Lưu Huy, đúng lúc Đường Duy lên tiếng để giảm bớt bầu không khí căng thẳng giữa Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương nghe Đường Duy nói xong liền khó chịu cau mày: “Ý cậu là gì? Ai ghen? Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?”

Ngược lại, Lãnh Hoài Cẩn nghe thấy lời nói của Đường Duy, tâm trạng tốt hơn một chút: “Cậu có ý gì, nói rõ ra đi.”

Đường Duy nhìn thoáng qua Thẩm Vị Ương đang tức giận đến đỏ bừng hai má, vội vàng giải thích: “Chị Thẩm nghe nói anh cặp kè với người phụ nữ có chồng cho nên bây giờ chị ấy cảm thấy anh, khụ khụ khụ, bây giờ anh bẩn rồi.”

Lãnh Hoài Cẩn cau chặt mày: “Cái gì mà phụ nữ có chồng? Tin đồn nhảm này ở đâu ra vậy?”

Thẩm Vị Ương lạnh lùng cười: “Tổng giám đốc Lãnh trở mặt nhanh nhỉ, trước kia ngoại tình thản nhiên thừa nhận thế cơ mà, giờ ngoại tình với người phụ nữ chồng thì lại không dám nhận à?”

Lãnh Hoài Cẩn không hiểu cô đang nói gì, lập tức hỏi Đường Duy: “Người phụ nữ có chồng đó là ai?”

Anh nhìn Đường Duy với ánh mắt sắc lẹm, giống như có thể nhìn thấu cả người cậu ta.

Đường Duy né tránh ánh mắt dò xét của anh: “Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ lắm, anh hỏi anh Huy đi, đây là do anh Huy nói.”

Ngay thời điểm mấu chốt cậu ta không chút do dự bán đứng đồng đội, Đường Duy, không hổ là cậu!

Lưu Huy suýt nữa bị ánh mắt sắc như dao cau của Lãnh Hoài Cẩn dọa sợ chết, ấp úng nói: “Cái này, cô Thẩm hỏi tôi, anh và tổng giám đốc Tiêu có ân oán gì, tôi chỉ thuận miệng nói ra một ít tin đồn mà tôi nghe được.”

Lãnh Hoài Cẩn hỏi: “Tin đồn gì?”

Lưu Huy cúi đầu nhỏ giọng nói: “Khụ khụ, chính là tin đồn vợ Tổng giám đốc Tiêu theo đuổi anh nhưng không được, mà Tổng giám đốc Tiêu cũng không theo đuổi được

vợ mình.”

“Có, có lẽ cô Thẩm đã hiểu lầm anh và vợ Tổng giám đốc Tiêu có gian tình.”

Sau khi nói xong, anh ta lập tức quay đầu bỏ chạy, không để Lãnh Hoài Cẩn đang tức giận có cơ hội truy cứu mình.

Đường Duy cũng rất sáng suốt lôi kéo Ngải Lan rời đi: “Chị sợ mình làm bóng đèn không đủ sáng hả? Mau đi thôi.”

Lúc này Ngải Lan mới phản ứng lại, lập tức muốn kéo Lý Vân Tưởng đi, nhưng bây giờ mới phát hiện không biết Lý Vân Tưởng đã rời đi từ lúc nào.

“Vậy là em hiểu lầm anh đã qua lại với phụ nữ có chồng nên ghen tuông sao?”

Không giống như Lưu Huy đoán, khi Lãnh Hoài Cẩn biết Thẩm Vị Ương là vì tin đồn của anh nên mới khó chịu nên thoáng cái tâm trạng anh đã tốt lên hẳn.

Gặp phải đối thủ là Tiêu Diễn, cho dù cuối cùng anh thắng, nhưng chắc chắn trên mặt sẽ xuất hiện có một số vết trầy xước và vết bầm, tuy vậy điều này không mảy may

ảnh hưởng đến nụ cười sáng chói giống như một cậu bé mới lớn của anh.

“Vị Ương, trong lòng em có anh.”

Thẩm Vị Ương không chịu nổi ánh mắt đó của anh.

Cô quay đầu bỏ đi: “Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ chê anh bẩn mà thôi.”

“Anh không có quan hệ gì với phụ nữ có chồng cả.” Anh nắm lấy cổ tay Thẩm Vị Ương, ôm chặt cô từ phía sau, tựa cằm lên cổ cô: “Anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em cả.”

Thẩm Vị Ương cố gắng đẩy bàn tay to trên eo mình ra, tức giận nói: “Chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tôi? Tổng giám đốc Lãnh đã quên tại sao lại có Lãnh Diên, anh

đã quên mất năm đó anh đã ngoại tình như thế nào rồi sao?”

Ad

Lãnh Hoài Cẩn: “Chuyện của Lãnh Diên tạm thời tôi không thể giải thích cho em nghe, nhưng cái người gọi là vợ của Tổng giám đốc Tiêu kia, Vị Ương, Mộ Vân Tưởng và

tôi không có bất kỳ quan hệ gì, chuyện biến thái của Tiêu Diễn không đơn giản như những tin đồn mà em đã nghe đâu.”

“Mộ Vân Tưởng.” Thẩm Vị Ương nghe được cái tên Lãnh Hoài Cẩn nói ra trong lúc vội vàng liền sửng sốt: “Cô ấy và Lý Vân Tưởng có quan hệ gì?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Lý Vân Tưởng là Mộ Vân Tưởng, hai người là một, cô ta là vợ cũ của Tiêu Diễn.”

gì?”

Thẩm Vị Ương nghe xong đầu óc trống rỗng: “Đây, đây là chuyện gì vậy?”

Lần đầu tiên cô đến văn phòng đã chú ý tới Lý Vân Tưởng, khi đó cô cảm thấy cô ta rất đẹp, không giống như một người nhân viên bình thường.

Không ngờ cô ta là vợ cũ của Tiêu Diễn.

Thế nhưng lúc trước Tiêu Diễn ở trong phòng, không phải anh ta tự xưng mình là anh rể của cô ta sao?

“Được rồi.” Lãnh Hoài Cẩn xoay vai cô hướng về phía mình: “Chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong, em còn rảnh rỗi quan tâm tới chuyện của người khác làm

Lãnh Hoài Cẩn đau lòng vuốt ve dấu vết vừa rồi anh bóp đỏ cằm cô: “Có đau lắm không? Nếu em giận anh, hay ghen tuông thì cứ nói thẳng với anh, cố chọc giận anh thì cuối cùng người chịu thiệt không phải là em à?”

“Ừ, dù sao thì người chịu thiệt cuối cùng cũng là tôi.” Thẩm Vị Ương cười mỉa mai, sau đó lạnh lùng hất tay anh ra: “Cho dù có thế nào đi chăng nữa, Lãnh Hoài Cẩn anh cũng không mất mát gì.”

Lãnh Hoài Cẩn hối hận nói: “Anh, anh không phải có ý này, Vị Ương, anh chỉ là, anh… vừa rồi tôi không nên xúc động như vậy.”

“Nhưng em ghen thì ghen, tại sao lại giận anh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK