Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Điều gì đó nhân cách chính không làm được, nhưng nhân cách phụ lại làm được sao?”

Thẩm Vị Ương lặp lại câu này một lần nữa, cảm giác lạnh buốt lan ra khắp người.

Chẳng lẽ là chuyện gì trái pháp luật?

Úy Lan nhìn dáng vẻ căng thẳng này của cô, khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai cô an ủi: “Đừng căng thẳng, không nghiêm trọng lắm đâu, có thể nói cho tôi biết chuyện bất thường nhất gần đây nhất mà cô nghĩ được không, tốt hơn hết là chúng ta phân tích đặc điểm của nhân cách phụ này, rồi lập ra kế hoạch điều trị.”

Chuyện bất thường nhất.

Đó là anh sẽ phủ nhận tất cả nhân cách chính.

Úy Lan: “Có thể cho tôi một ví dụ được không, cái mà cô cảm thấy khó tiếp nhận nhất.”

Thẩm Vị Ương suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Thật sự có một chuyện khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng tôi không dám tranh luận với anh ấy.”

“Chính là bây giờ anh ấy còn bài xích cả con cái, nói, nói đầy không phải con của anh ấy.”

Thẩm Vị Ương có chút xấu hổ khi nói về vấn đề này với Trác Thính Phong và Úy Lan.

“Hai người có cảm thấy hơi không thể tưởng tượng nổi không, nhưng tôi lại cảm thấy điều đó có thể giải thích được. Mặc dù họ đều là một người, nhưng việc nhân cách phụ bài xích nhân cách chính, bài xích mọi thứ bao gồm cả đám trẻ, có lẽ cũng là chuyện bình thường nhỉ?”

Trác Thính Phong chán nản nói: “Cũng bao gồm cả bạn bè, trước đây tôi chính là một ví dụ bi thảm, hiện tại trừ cô ra thì cậu ấy đều bài xích tất cả mọi người.”

Úy Lan an ủi anh ấy, sau đó nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Theo một nghĩa nào đó mà nói, đây quả thực là hiện tượng bình thường, nhưng Vị Ương, cô cũng nên chú ý, nếu anh ấy cứ một mực bác bỏ mọi thứ về nhân cách chính, về sau thế giới của anh ấy chỉ bao dung một mình cô, đó là một việc hết sức nguy hiểm.”

“Cô có bao giờ nghĩ rằng nếu thế giới của anh ấy chỉ có thể chứa một mình cô, anh ấy sẽ từ chối và đề phòng tất cả những người tiếp cận cô, sau đó biến cô và anh ấy

thành một hòn đảo biệt lập, để trong thế giới của cô sẽ chỉ có hai người ở cùng nhau, như vậy anh ấy sẽ đạt được tối đa cảm giác an toàn, ở một phương diện nào đó, sứ

mệnh để anh ấy ra đời sẽ hoàn thành.”

“Má ơi không thể nào, Lan Lan, em đừng làm tôi sợ.”

Chỉ nghe những lời Úy Lan miêu tả, Trác Thính Phong đã cảm thấy lạnh sống lưng, da đầu tê dại.

Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy sợ hãi, vì thế cô còn ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn Úy Lan hỏi: “Bác sĩ Úy, cô không dọa tôi chứ, A Cẩn, A Cẩn hẳn sẽ không nghiêm

trọng như vậy đâu?”

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, Úy Lan thở dài nói: “Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng vì sự an toàn của cô, tôi nhất định phải nói cho cô biết tất cả những khả năng xấu mà tôi có thể nghĩ ra. Chỉ có chuẩn bị trước mới có thể không gặp nguy hiểm.”

“Căn cứ vào những chuyện cô vừa nói cùng với những chuyện Thính Phong từng trải qua, hiện tại anh Lãnh chỉ chấp nhận một mình cô, còn lại phủ định tất cả về nhân cách chính, tình huống này thật sự rất nguy hiểm.”

Thẩm Vị Ương nắm chặt tay, căng thẳng nhìn Úy Lan hỏi: “Vậy thì phải làm sao đây, nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu anh ấy còn có thể sinh ra nhiều nhân cách khác hay không?”

Nếu nhân cách tiếp theo cứ phủ định nhân cách trước, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng bị tâm thần phân liệt.

Theo như Trác Thính Phong nói, lần này nhân cách phụ là vì cô mà được sinh ra, vậy còn tiếp theo thì sao.

Nhân cách phụ lần này được sinh ra vì cô, đôi khi cô không thể kiểm soát được, dùng mọi cách để dỗ dành, nếu nhân cách tiếp theo kể cả cô cũng bị phủ nhận, vậy thì

còn ai có thể giúp được A Cẩn nữa.

Úy Lan: “Cô đừng căng thẳng, thuốc mà Úc Thời Phong đưa lần trước có thể từ từ phát huy tác dụng, hai nhân cách có thể dung hợp lại lần nữa, khiến anh Lãnh khôi phục lại bình thường. Đương nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức chế tạo ra thuốc để giúp anh Lãnh hợp nhất nhân cách.”

“Trước đó, tất cả những gì cô cần làm là quan sát kỹ nhân cách phụ này, đừng chọc tức anh ấy hoặc khiến anh ấy có những cảm xúc tiêu cực như lo lắng bất an, sau đó chú ý đến một số hành vi của anh ấy, đừng kêu anh ấy làm chuyện gì khác thường.”

Thẩm Vị Ương lập tức gật đầu: “Vâng.”

Sau đó lại nghe Trác Thính Phong nói một chút về vết thương của Lãnh Hoài Cẩn và những việc cần làm tiếp theo, Thẩm Vị Ương đến thăm Tưởng Kiện.

Khi đến cửa nhà Tưởng Kiện, y tá khám cho Tưởng Kiện vừa mới rời đi.

Sau khi cô đi vào, Tưởng Kiện liền dời mắt nhìn về phía cô: “Quản lý Thẩm.”

“Đừng quá kích động, tôi chỉ tới thăm anh, không liên quan gì đến công ty cả.”

Cô lập tức an ủi anh ta, bảo anh ta đừng quá xúc động.

Tưởng Kiện cười khổ: “Có lẽ bây giờ chỉ có quản lý Thẩm là thực sự nghĩ cho tôi.”

Thẩm Vị Ương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường: “Lãnh Linh Lung đến tìm cậu à?”

Tưởng Kiện gật đầu: “Yêu cầu tôi tham gia buổi họp báo của Lãnh Thị để giúp họ khôi phục lại hình ảnh của mình, nói với mọi người rằng tập đoàn tài chính Lãnh Thị

luôn giúp đỡ tôi và mẹ tôi. Nếu tôi làm theo, bọn họ sẽ cho mẹ tôi nhận được sự điều trị tốt nhất.”

Trong mắt Tưởng Kiện tràn đầy vẻ châm chọc: “Nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là, những việc này quản lý Thẩm cô đã âm thầm làm cho tôi, bọn họ cũng là người có địa vị tương đương, tôi thật sự không hiểu tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy trong việc làm người.”

Thẩm Vị Ương an ủi: “Nếu cậu không muốn, sẽ không có ai ép buộc được cậu đâu. Yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ gây khó dễ cậu.”

Tưởng Kiện cảm kích nhìn Thẩm Vị Ương, lấy khăn giấy lau nước mắt không khống chế được mà rơi xuống của mình, sau đó khàn giọng nói: “Quản lý Thẩm, cảm ơn cô đã giúp đỡ mẹ con chúng tôi nhiều như vậy, nếu không phải nhờ cô, mẹ tôi bây giờ có lẽ đã…”

“Chỉ cần có thể giúp được cho cô thì cái gì tôi cũng tình nguyện, tiếp theo cần tôi làm cái gì, cô cứ nói cho tôi biết.”

Còn cần anh ta làm gì nữa?

Thẩm Vị Ương sửng sốt, mí mắt kịch liệt giật giật, trong lòng có dự cảm rất không tốt: “Tưởng Kiện, cậu nói vậy là có ý gì, tại sao lại hỏi tôi cần cậu làm gì, chẳng lẽ lúc

trước tôi nhờ cậu làm chuyện gì sao?”

Cô giúp anh ta và mẹ anh ta hoàn toàn là vì cô cảm thấy hai mẹ con khó khăn, cho nên cô có thể thì giúp anh ta thôi, cô cũng không nghĩ đến việc cần anh ta báo đáp

bất cứ chuyện gì.

Tưởng Kiện ngay lập tức giải thích: “Quản lý Thẩm, là tôi nói chuyện không đúng mực. Chuyện nhảy lầu là do tôi tự quyết định, không liên quan gì đến cô.”

“Cái gì mà không liên quan đến tôi, Tưởng Kiện, cậu một năm một mười nói rõ ràng cho tôi, tại sao cậu lại muốn nhảy lầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Vị Ương từ trên ghế đứng lên, trong lòng có chút kích động.

Đây chính là chuyện lớn liên quan tới mạng người, dáng vẻ này của Tưởng Kiện như thể cô ra lệnh cho anh ta nhảy lầu, khiến cô cảm thấy rất bất an.

Tưởng Kiện cũng vội vàng, ngay lập tức giải thích: “Sáng hôm qua, đột nhiên Lãnh Thị trừ hết tiền thưởng và tiền lương của tôi, thậm chí còn đòi tôi bồi thường. Tôi thấy

không công bằng nên đã gọi điện cho cô để hỏi xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô không trả lời, vì vậy tôi nhắn tin cho cô, nói hết rõ mọi chuyện với cô, nghĩ rằng khi nào cô rảnh thì xem rồi thử hỏi giúp tôi.”

Thẩm Vị Ương trong lòng căng thẳng: “Tin nhắn gì, sao tôi lại không nhận được.”

Chẳng lẽ đã bị người ta xóa mất? Sáng hôm qua khi Lãnh Linh Lung đến tìm cô, cô vội vàng rời đi nên đã quên mang theo điện thoại di động, người duy nhất trong văn phòng của cô lúc đó cũng chỉ có Lãnh Hoài Cẩn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK