Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua thăng trầm trong cuộc sống, Thẩm Vị Ương có thể hiểu được hoàn cảnh khó khăn và không được thoải mái của Lãnh Diên.

Cô sẽ không để những thù hận của thế hệ trước liên lụy đến một đứa bé vô tội.

Bất kể Lãnh Hoài Sân đã làm gì với cô và Lãnh Hoài Cẩn, nhưng trước khi rời khỏi Cực Lạc Yến, đúng là Lãnh Hoài Sân đã hy sinh bản thân để cứu bọn họ.

Về sau, Lãnh Hoài Cẩn muốn giữ lại dòng dõi cuối cùng của anh ta, và bây giờ cô mới hiểu được.

Nếu lúc đó cô biết chuyện thì chắc chắn cô đã cứu mạng đứa con của ân nhân rồi.

Nếu đã quyết định sinh đứa bé này ra, anh phải phụ trách cả cuộc đời sau này của đứa bé.

Cô sẵn sàng xem đứa trẻ ngây thơ này như con của mình với Lãnh Hoài Cẩn, gánh vác cuộc sống sau này của con bé.

“A Diên, chúng ta nói chuyện nhé?”

Sau khi dỗ dành bọn nhỏ, Thẩm Vị Ương ngồi xổm trước mặt Lãnh Diên, nhìn cô bé, hỏi.

“Chắc con cũng có rất nhiều điều muốn nói với mẹ nhỉ?”

Me, me u?

Nghe thấy Thẩm Vị Ương tự xưng như vậy, Lãnh Diên sửng sốt, không thể tin ngẩng đầu nhìn cô.

Theo lý mà nói, cô bé nên gọi cô là dì.

“Me.”

Thấy Thẩm Vị Ương và Lãnh Diên đang định ra ngoài nói chuyện, Lãnh Quân đột nhiên căng thẳng nhìn Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương an ủi liếc nhìn con trai mình: “Không sao, mấy đứa ở đây đợi một lát nhé.”

Nói xong, cô dẫn A Diên ra ngoài.

“Xin lỗi.”

Khi đi đến một hành lang không có ai, Lãnh Diên lên tiếng trước.

Thật ra Thẩm Vị Ương đã chuẩn bị tinh thần khi đứa nhỏ này phản kháng, nhưng không ngờ cô bé lại tự xin lỗi cô trước, điều này khiến cô có chút kinh ngạc.

“Sao lại nói xin lỗi dì?”

Giờ phút này Lãnh Diên không giống đứa trẻ ở độ tuổi này: “Tất nhiên là bởi vì bố của cháu, cháu biết ông ấy đã làm những gì với dì và chủ.”

“Xin lỗi dì, cháu biết ông ấy đã gây ra tổn hại cho dì, không thể chỉ bằng một câu xin lỗi là có thể bù đắp lại, nhưng cháu nhất định phải nói xin lỗi dì.”

Cô bé trịnh trọng củi đầu khom người trước cô.

Đứa trẻ này nhạy cảm đến mức khiến người ta đau lòng.

Thẩm Vị Ương lập tức đó cô bé, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nhìn cô bé.

“A Diên, những chuyện bố cháu đã làm không liên quan gì đến cháu cả, dì bảo cháu ra ngoài là muốn nói với cháu. Nếu cháu muốn, có thể gọi dì là mẹ, tiếp tục gọi chú của cháu là bố, chúng ta sẽ nuôi dạy cháu như con gái ruột của mình, bởi vì cháu sinh ra trong sự kỳ vọng của chú cháu, trong mắt chúng ta, cháu là con gái ruột của chúng ta.”

Cô muốn Lãnh Diên gọi cô và Lãnh Hoài Cẩn là mẹ và bố giống như bọn Y Y và A Quân, hy vọng bằng cách này, Lãnh Diên có thể lập tức cảm nhận sự tiếp nhận của

bọn họ với con bé.

“Dĩ nhiên, dì bảo cháu gọi bọn dì là bố và mẹ, cũng không phải phủ nhận bố mẹ ruột của cháu, cháu vẫn là con của bọn họ, nếu cháu không muốn, cứ gọi dì là dì…”

“Con muốn.”

Giọng nói của cô bé nghẹn ngào, sau đó nhào vào vòng tay của cô, ôm chặt lấy cổ cô, khóc thành tiếng.

“Mẹ, cảm ơn mẹ, thực sự cảm ơn mẹ.”

Vừa rồi ở trong phòng bệnh, khi ở giữa anh em Lãnh Quân, cô bé cảm thấy khó xử và không thoải mái, suy cho cùng thì do cô bé không tìm được chỗ đứng của mình,

không biết bây giờ cô bé ở nhà họ Lãnh có tác dụng gì.

Nhưng Thẩm Vị Ương lại cho cô bé một chỗ đứng, dùng sự dịu dàng để xoa dịu nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng cô bé.

Điều này nằm ngoài sự mong đợi của cô bé, mặc dù trong thâm tâm cô bé luôn khao khát được trở thành một phần của gia đình hạnh phúc này, nhưng cô bé chưa bao

giờ dám đòi hỏi điều đó.

Là con gái ruột của thủ phạm, sao cô bé dám đòi hỏi tình cảm của nạn nhân.

Không ngờ Thẩm Vị Ương lại tốt bụng như vậy.

“Được rồi, đừng khóc, người ta không biết còn cho rằng mẹ đang bắt nạt con đấy.”

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của cô bé, sau đó nắm tay cô bé trở lại phòng bệnh nơi có bọn nhỏ.

“A Diên, hôm nay chúng ta thành thật với nhau đi, sau này nếu có điều gì băn khoăn, cứ nói với mẹ, hoặc có thể nói với Y Y, chúng ta sẽ là người thân nhất của con.”

“Vâng, con hiểu rồi, thưa mẹ.”

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy vui vẻ của cô bé, Thẩm Vị Ương vô cùng vui mừng.

A Quân lại kiểm tra toàn thân một lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Thẩm Vị Ương mới đưa bọn trẻ về nhà.

Chúng còn phải đi học, cô không muốn bọn trẻ nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn nằm yếu ớt trên giường bệnh, vì sợ sẽ để lại bóng ma sợ hãi cho chúng.

Trong lòng bọn họ, bố luôn là hình ảnh của một người anh hùng bất khuất.

Cô đưa bọn nhỏ đến ngôi nhà Lãnh Hoài Cẩn sống ở bên ngoài, nơi đây có vị trí rất tốt, thuận tiện cho bọn trẻ đi học.

Quan trọng hơn là, cô đang sống trong nhà của anh, đồng thời cũng nhắc nhở người đang chờ đợi thời cơ như Lãnh Linh Lung là cho dù Lãnh Hoài Cẩn gục ngã, nhưng

vợ anh vẫn ở đó đấy, cô sẽ giúp anh bảo vệ mọi thứ thuộc về anh.

“A Diên, chúng ta đi làm bánh kem đi, anh có thể làm rất nhiều loại bánh kem khác nhau đấy, đều là mẹ dạy anh hết.”

“Em cũng muốn giúp, hai người đừng để bị bỏng.”

“Tử Niệm, em đang rảnh à? Vậy thì giúp Y Y đi, em không biết về chiến công vĩ đại của anh trong Ám Dạ sao?”

“Anh hai, anh đi chơi với anh cả đi, A Nặc sẽ chơi với hai chị”

“A Nặc ngoan lắm, sau này chị Y Y sẽ tặng chiếc bánh kem to nhất cho bé ngoan A Nặc của chúng ta.”

Khi Thẩm Vị Ương đang làm bữa tối trong bếp, bọn trẻ đang tán gẫu bên ngoài, sau đó Y Y, A Diên và A Nặc đi vào.

“Mẹ, chúng con tới giúp mẹ đây.”

Trong bếp có một lò nướng an toàn dành cho trẻ em để Y Y làm bài tập nấu ăn, Y Y đã từng dùng trước đó rồi, vậy nên Thẩm Vị Ương cũng không ngăn cản. “Vậy cảm ơn các con, chú ý an toàn nhé, tiện thể giúp mẹ nấu canh gà nóng đi, chú Diệp sắp tới rồi, mẹ muốn nói vài câu với chú ấy.”

Cô cúi xuống nhìn bọn nhỏ, cười nói.

Ba đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới yên tâm đi ra ngoài, đúng lúc Lãnh Diệp vừa tới.

“Tôi còn nghĩ phải đợi thêm chút nữa, không ngờ anh lại đến nhanh vậy.”

Cô mỉm cười lịch sự.

Khi Lãnh Diệp gặp lại cô, cảm thấy như đã không gặp mấy đời rồi.

“Chị, khỏe không?”

Trong mấy ngày cô hôn mê, anh ta từng đến thăm cô, cũng hỏi thăm Trác Thính Phong về tình hình của cô.

Nhưng anh ta vẫn muốn nghe chính miệng cô nói cô không sao mới khiến anh ta hoàn toàn yên tâm.

Thẩm Vị Ương không để ý đến tình ý trong mắt anh ta, thản nhiên nói: “Bây giờ không sao rồi, ngoại trừ A Cẩn, tôi và bọn trẻ đều ổn.”

Nhắc đến Lãnh Hoài Cẩn, trên mặt Lãnh Diệp tràn đầy lo lắng: “Chuyện của anh Cẩn, chị đừng lo lắng, Trác Thính Phong sẽ tìm ra cách thôi, chị cứ chăm lo cho mình và

bọn trẻ trước đi.”

“Hôm nay chị Linh Lung có đến tìm chị không?” Lãnh Diệp lo lắng hỏi. Thẩm Vị Ương bảo anh ta ngồi xuống sofa, rót cho anh ta một tách trà.

“1

“Có tới tìm tôi, nhưng thái độ tốt hơn so với tôi tưởng tượng, tôi vốn đang sợ nhà họ Lãnh các người sẽ lập tức phái người ném tôi ra khỏi phòng bệnh của A Cẩn cơ đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK