Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không nó giết em sao?”

iếp Giang vươn tay bóp cổ Lãnh Tinh, buồn cười nhìn cô ấy giận dữ nói.

“Lãnh Tinh, đừng tự cho mình là đúng, em thật sự cho rằng là tôi yêu em sao?”

Lãnh Tình đưa tay bắt lấy cổ tay anh ta, trông thấy Diệp Phù Tô đã chạy xa rồi, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Cô ấy chẳng còn gì e ngại mà nhìn Nhiếp Giang, thậm chí còn mang theo một chút khiêu khích mà nhìn anh ta: “Nhiếp Giang, anh có bản lĩnh thì cứ việc giết tôi đi, nếu không thì tôi vẫn sẽ tự cho mình là đúng tiếp đó.”

“Chỉ có giết tôi, mới có thể chứng minh là anh không yêu một người phụ nữ mà anh chán ghét coi thường như tôi.”

Trong mắt của cô là một khoảng trống rỗng, ánh mắt tràn ngập ý muốn chỉ ước gì có thể ngọc đá cùng nát cùng với anh ta.

Cô từ đâu mà có sức mạnh đó.

Từ đâu mà có sự tự tin đó.

Nhiếp Giang siết chặt ngón tay, có một khoảnh khắc nào đó thực sự muốn cứ như vậy mà bóp chết cô, kết thúc tất cả mọi chuyện.

Nhưng chỉ vài giây sau, anh ta lại mỉm cười, mang theo châm chọc, đồng thời cũng thả lỏng ngón tay đang giam giữ Lãnh Tình.

“Em muốn anh thẹn quá hóa giận rồi giết em, để cho em nghĩ rằng em được giải thoát sao?”

Lãnh Tình không nói gì, chỉ là theo bản năng ôm ngực há to miệng hít thở để điều chỉnh lại cảm giác ngạt thở vừa rồi do bị thiếu dưỡng khí kia.

Nhiếp Giang vươn tay nhấc cằm cô ấy lên, ép cô ấy nhìn vào mắt của mình.

“Lãnh Tình, đã nói là một năm, vậy thì nhiều hơn một ngày hay ít hơn một ngày cũng không được, phải sống cho tốt, nếu không thì em biết tôi sẽ làm được chuyện gì

rồi đó.”

“Anh sẽ để cho tôi sống tốt thật sao?” Lãnh Tình trào phúng nhìn anh ta, trong mắt là sự hận thù không hề che đậy: “Không phải vừa mới muốn bóp chết tôi sao, vì sao

lại không ra tay nữa, là đột nhiên phát hiện mình không nó sao?”

Làn da của cô ấy rất trắng, cho nên vết dây hằn trên cổ càng thêm nổi bật, nhìn thấy mà giật mình.

Nhiếp Giang chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức di chuyển ánh mắt: “Lãnh Tĩnh, đừng nghĩ chọc giận tôi là cho rằng có thể giải thoát cho mình, tôi sẽ không để cho em chết một cách nhẹ nhàng như vậy, những gì Nhiếp Tuy nợ tôi, tôi nhất định phải đòi lại từ trên người em.”

Nhiếp Tuy nợ anh ta sao?

Lãnh Tình nghe mà buồn cười.

Trên đời này sao lại có thể loại người vô liêm sỉ đổi trắng thay đen như vậy.

Rõ ràng là anh ta giết anh Nhiếp Tuy, rõ ràng là anh ta làm nhục cô ấy, chiếm đoạt vợ của anh Nhiếp Tuy, bây giờ anh ta lại lấy tư cách là nạn nhân để nói cho cô ấy biết, là anh Nhiếp Tuy nợ anh ta.

Nhiếp Giang, mặt mũi của anh lấy từ chỗ nào vậy.

“Sao vậy, không tin à?” Nhiếp Giang trông thấy dáng vẻ giễu cợt của cô thì lập tức biết trong lòng cô đang nghĩ gì: “Lãnh Tình, em nên cảm ơn tôi tốt bụng, giấu em một số chuyện, nếu không thì cuối cùng người đau khổ vẫn chính là em thôi.”

Lãnh Tình cảm thấy rất buồn cười: “Cho nên anh cảm thấy đây là anh đang bảo vệ tôi sao? Nhiếp Giang, đối với tôi mà nói, bây giờ việc tôi chấp nhận sự đau khổ đã nhanh vô cùng rồi, nhiều một chút hay ít một chút cũng chẳng có ảnh hưởng gì cả.”

Khi đến thời hạn một năm, cô ấy cũng không mong có thể tiếp tục sống được.

Nhiếp Giang nhìn cô ấy, trong ánh mắt có một chút đồng tình: “Thật sao? Vậy em cứ tiếp tục là kẻ ngốc đi, còn tốt hơn sau khi em biết thì không chịu nổi, lập tức hộc máu mà chết, vậy thì một năm tiếp theo đây tôi cũng không tìm được niềm vui gì cả.”

Lãnh Tình cực kỳ không thích cái cảm giác hoàn toàn không biết gì cả, giống như đang bị người khác chơi đùa này, khẽ nhíu mày: “Rốt cuộc thì anh muốn nói đến chuyện gì? Nếu không muốn nói, thì cũng đừng có khơi chuyện ra bắt tôi đoán.”

“Vừa rồi muốn nói, nhưng mà Diệp Phù Tô đã chạy mất rồi, tôi lại không muốn nói nữa.” Anh ta cúi đầu xuống, đôi tay to lớn trắng nón như ngọc giống như rắn độc vuốt ve da dẻ trên gò má cô ấy, ánh mắt nhìn cô ấy giống như là ánh mắt phấn khích của dã thú khi nhìn con mồi đang giãy dụa: “Bé cưng, em yêu Nhiếp Tuy như thế, nhưng chưa bao giờ hiểu được anh ấy là loại người gì.”

“Em không yêu tôi, nhưng lại hiểu tôi rất rõ ràng, biết tất cả mọi thứ về tôi, em nói xem, có phải là tôi hạnh phúc hơn Nhiếp Tuy nhiều không, ít nhất là hiểu được ý nghĩ của người đại diện.”

“Tạm thời tôi muốn quay về nước Z một thời gian, một tuần sau tôi sẽ cho người tới đón em qua đó, trong thời gian này suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là ai yêu ai, không phải cứ mắt mình nhìn thấy thì nhất định là sự thật.”

Sau khi đặt một nụ hôn mờ ám lên tai của cô ấy, anh ta lập tức gọi người đưa cô ấy về, sau đó bản thân thì ngồi một chiếc xe khác rời khỏi.

Lãnh Tình cũng không để ý tới lời anh ta vừa nói, lời nói của loại người như Nhiếp Giang, từ trước đến nay cô ấy chưa từng để ý tới.

Đã tạo thành tổn thương rồi, chẳng lẽ còn có thể là cô ấy hiểu lầm anh ta sao.

Bất kể là nỗi oan của anh ta lớn đến mức nào, đều không phải là lý do để cô ấy thương hại anh ta.

“Lãnh Tình, Lãnh Tình, em không sao chứ.”

Khi tụ họp với Lãnh Diệp, Diệp Phù Tô cũng đang ở trong xe của Lãnh Diệp.

Trông thấy Lãnh Tinh lên xe, lập tức lo lắng nhìn cô rồi hỏi, sợ Lãnh Tinh bởi vì cứu anh ấy mà xảy ra chuyện gì.

Lãnh Tình che giấu tất cả cảm xúc của mình, nhìn anh ấy cười nói: “Không có việc gì, không phải tôi đã nói rồi à, Nhiếp Giang không nó làm tôi bị thương đâu, cho nên

anh nhìn tôi không phải là không có chuyện gì sao?”

Lúc này Diệp Phù Tô mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến Nhiếp Giang lại không nhịn được mà phàn nàn: “Cái tên Nhiếp Giang này đúng là một tên bị thần kinh, em gái

này em gái nọ cái gì chứ, tôi đối với em gái anh ta chẳng có một chút xíu ấn tượng nào cả.”

“Nhiếp Giang sẽ về nước có phải không?” Lãnh Diệp ở bên cạnh nhìn Lãnh Tình trước rồi hỏi.

Lãnh Tinh gật đầu: “Vừa rồi anh ta nói như vậy, nhưng mà cũng không biết có phải là cách qua mặt giống như lần trước hay không?”

Lãnh Diệp: “Chắc lần này không phải đâu, hiện tại dù sao anh ta cũng là tổng thống, không thể cứ luôn không ở trong nước, bên phía vợ anh ta anh cũng động chân động tay một chút, bây giờ phải gọi anh ta quay về mới có thể giải quyết được.”

Thì ra là Lãnh Diệp.

Chẳng trách vừa rồi Nhiếp Giang không tiếp tục dây dưa lằng nhằng, cũng không tiếp tục cho người đi bắt Diệp Phù Tô.

Trong lòng Lãnh Tình thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là mấy ngày tiếp theo cũng không cần vội vàng đối phó với anh ta.

Lãnh Diệp lại nhìn Diệp Phù Tô hỏi: “Anh thật sự không có ấn tượng gì với em gái của anh ta sao?”

Diệp Phù Tô sắp bị chuyện này làm cho phát điên: “Tôi thật sự không nhớ gì cả, Thẩm Vị Ương biết rõ ràng, còn có Lãnh Hoài Cẩn cũng biết, tôi vẫn luôn mơ hồ không rõ với những chuyện trước kia, nếu như mọi người không nói rõ ràng, thật sự tôi cũng không nghĩ ra được.”

“Vừa rồi cái tên Nhiếp Giang như thể bị bệnh thần kinh kia, vừa tra hỏi tôi nhưng lại vừa không nói mọi chuyện một cách rõ ràng, thực ra tôi cũng nghĩ đến chuyện phối

hợp, nhưng mà anh ta hoàn toàn không cho tôi cơ hội đó.”

“Không phải là anh ta nói không rõ ràng, là anh ta không mở miệng được.” Lãnh Diệp tâm trạng phức tạp nói, sau đó lại nhìn về phía Lãnh Tinh: “Chuyện của em gái anh ta tôi đã điều tra rõ ràng rồi, là một cô gái nhỏ rất đáng thương, hơn nữa Nhiếp Tuy cũng có một phần trách nhiệm, cô muốn nghe không?”

Không biết chuyện này anh ấy có muốn giấu diếm Lãnh Tình hay không, vậy nên cứ trực tiếp đưa cho cô ấy quyền lựa chọn đi.

Lãnh Tình sửng sốt, nhớ tới những lời mà trước khi đi Nhiếp Giang đã nói với cô, tự nhiên không rét mà run.

Lãnh Diệp cũng không ép buộc cô: “Nếu như cô muốn nghe thì tôi sẽ nói cho hai người nghe, nếu như không muốn nghe, thì cô ngồi về phía sau xe, tôi nói riêng cho ngài Diệp.”

“Không cần, cứ nói thẳng đi.” Lãnh Tinh chỉ do dự một chút rồi quyết định: “Còn tốt hơn là giống như kẻ ngốc cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.”

Cô ấy đã nói, hiện giờ cũng đau khổ quá nhiều rồi, cần gì phải để ý nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút chứ.

Kể cả sự thật có tàn khốc hơn nữa, thì vẫn tốt hơn là giống như kẻ ngốc bị người ta cười nhạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK