Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Lãnh, chiều nay anh có bận gì không?

Tôi có chút việc muốn bàn với anh, anh có thể cho tôi một buổi hẹn gặp mặt được

không?”

Trước khi rời khỏi công ty thì cô đã lấy

được số điện thoại của Lãnh Quân từ chỗ tổng giám đốc Ngô. Cô gọi cho Lãnh Quân

hẹn gặp mặt để nói chuyện về việc điều chuyển công tác của Lý Cảnh.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói có

hơi lười biếng kèm theo sự đắc ý của Lãnh Quân: “Cô Hạng biết nhà tôi ở đâu mà,

cô có thể tới đấy tìm tôi, tôi ở nhà chờ cô.”

“Không cần, chúng ta còn không có thân tới

mức đó.” Hạng Tri Mộ lập tức từ chối: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh về việc

điều nhiệm của chồng tôi, hy vọng anh Lãnh đây sẽ không ép buộc những người

bình thường chúng tôi.”

Lãnh Quân buồn cười nói: “Tôi điều nhiệm

chồng cô đến Đế Đô không phải là càng tốt hơn sao, sao lại thành ép buộc các cô

rồi?”

Hạng Tri Mộ: “Trên đời này không có ai cho

không ai cái gì, muốn có được một thứ gì đó thì phải đánh đổi bằng một thứ

khác. Anh Lãnh muốn lấy thứ gì từ chúng tôi? Tôi chỉ sợ cái giá phải trả lớn

quá, tôi không trả được.”

Bên đầu dây điện thoại bên kia lại không

có tiếng phản hồi.

Cô cứ tưởng Lãnh Quân đã cúp máy rồi,

nhưng nhìn lại màn hình thì điện thoại báo là cuộc gọi vẫn đang tiếp tục.

Không cúp điện thoại nhưng lại không nói

gì, rốt cuộc là sao?

“Sếp Lãnh, anh vẫn còn ở đó chứ?”

Cô một câu.

Lúc này Lãnh Quân mới mở miệng nói chuyện

tiếp: “Đương nhiên tôi vẫn còn ở đây, tôi chỉ không nó cúp điện thoại của cô

thôi.”

Nói lung tung cái gì không biết nữa.

Sao anh ta có thể nói những lời như thế

với một người phụ nữ đã có chồng chứ?

Hạng Tri Mộ nghe thấy anh nói như thế thì

khuôn mặt đỏ lên, cô còn chưa kịp đáp lại thì Lãnh Quân đã nói tiếp.

“Nếu như cô muốn tìm tôi thì cứ trực tiếp

tới Bàng Sơn Loan, còn ở chỗ khác thì tôi sẽ không gặp, tôi cúp máy đây.”

Anh nói xong thì cũng không nói gì nữa.

Hạng Tri Mộ cũng không muốn tiếp tục cuộc

nói chuyện mờ ám này nữa, cho nên cô cúp máy luôn.

Nhưng cô cũng biết là mình không thể làm

gì được Lãnh Quân.

Dưới tình huống biết rõ người đàn ông này

có hứng thú tình cảm với cô thì cô không thể nào tự mình vào miệng cọp mà tới

nhà anh ta được.

Cô thà đi khuyên Lý Cảnh còn hơn.

Ít ra thì Lý Cảnh sẽ không làm tổn thương

Cô.

Nhưng mà chờ lúc cô về tới nhà thì cô đột

nhiên cảm thấy những xung đột nhỏ trong sinh hoạt gia đình lại đáng sợ hơn

nhiều.

Sau khi về tới nhà, cô nhìn thấy trong căn

phòng thuê được cô bỏ ra công sức trang trí giờ cứ như một cái bãi rác, đồ đạc

của Trương Phương Hoa đã được gửi tới từ dưới quê, bà ta hiện đang sắp xếp lại

nó, nhưng lại làm cho nội thất trong nhà loạn thành một bãi.

Cô thậm chí còn thấy được sợi dây chuyền

mà Thiếu Ngãi đã tặng cho mình vào sinh nhật năm ngoái đang được đeo trên cổ bà

ta.

Bà ta thấy được ánh mắt của Hạng Tri Mộ

thì lại nói vô cùng thản nhiên: “Tôi thấy cái dây chuyền này của cô đẹp nên lấy

đeo, cô đừng có keo kiệt như thế chứ, mẹ chồng thích mà cô lại không muốn cho

à?”

Hạng Tri Mộ có chút không vui nói: “Sau

này dì đừng có lục đồ của tôi nữa.”

Nói xong, cô quay về phòng ngủ của mình.

Nhưng mà khi Hạng Tri Mộ vào trong phòng

ngủ thì lại có một chuyện khiến cô muốn phát điên đang chờ ở đó.

Cô nhìn thấy bố của Lý Cảnh là Lý Việt

đang nằm trên giường của mình.

Trong giây phút đó, toàn bộ sự tủi thân

được kìm nén từ sâu trong đáy lòng như bị một giọt nước làm tràn ly bắt đầu

trào ra.

Vì sao lại thành ra như vậy?

Vì sao bọn họ còn chưa nhận được sự đồng ý

của cô mà đã chuyển vào trong nhà cô ở, bọn họ có biết cái gì gọi là tôn trọng

không?

Trương Phương Hoa thấy cô đứng ngây người

ở cửa thì cũng đi tới, nói với một giọng thản nhiên: “Tôi thấy phòng ngủ chính

bắt ánh sáng tốt, sau này hai vợ chồng cô cứ ngủ ở phòng ngủ chính đi, giường

của cô tôi cũng đã để ở dưới bậc thang đấy, còn phòng này thì để tôi với bố

chồng của cô ở ”

Hạng Tri Mộ cố gắng nhịn xuống, nhìn bà ta

nói: “Được, để tôi Đế Đôn đồ của mình.”

Trương Phương Hoa không vui nói: “Còn Đế

Đôn gì nữa? Không phải tôi đã nói là tôi giúp vợ chồng cô sắp xếp đồ đạc rồi

hay sao, cô chỉ cần qua đó ở là được rồi còn không chịu sao?”

“Tôi không thích có người dùng đồ tôi đã

từng dùng.” Hạng Tri Mộ lạnh lùng nói, cô kéo lấy ga giường nói: “Chú, phiền chú đứng dậy để tôi đổi cái vỏ gối nệm này đi, tôi sẽ mua cho chú một cái khác.”

Lý Việt không vui, vừa đứng lên vừa nói: “Chúng

tôi không chê đồ cô đã dùng qua thì thôi, cô lại còn chê chúng tôi à? Mới ở trong thành phố có mấy năm mà tưởng mình là con gái nhà giàu rồi đấy à?”

Hạng Tri Mộ cố gắng chịu đựng, mắt đỏ ửng,

nhưng cô không muốn để ý tới hai người họ, cô tự mình lột vỏ gối nệm ra, sau đó

ném chúng vào trong túi rác, chuẩn bị đem đi vứt.

Trương Phương Hoa thấy thế lập tức giận

dữ, bà ta giật lấy túi rác trong tay Hạng Tri Mộ: “Hạng Tri Mộ, ý cô là gì đây

hả? Cô đang cố ý bày ra vẻ mặt này cho ai xem đấy hả? Vỏ gối nệm có sẵn lại

không cho chúng tôi dùng, cô có biết mua một bộ mới thì tốn bao nhiêu tiền hay

không hả? Bây giờ cô đã không có việc làm rồi, phải để cho Lý Cảnh nhà chúng

tôi nuôi, cô có tư cách gì mà phung phí tiền của chứ?”

“Dì biết chuyện tôi nghỉ làm rồi?” Hạng

Tri Mộ đang cầm túi rác thì sững sờ: “Lý Cảnh nói cho dì biết?”

“Sao hả, con tôi không nói thì cô định

giấu tôi mãi à?” Trương Phương Hoa giật lại cái túi trên tay cô, sau đó đẩy cô

ra ngoài, còn không nhịn được mà nói: “Cô còn không muốn cho Lý Cảnh nhà chúng

tôi chuyển công tác tới Đế Đô, Hạng Tri Mộ, tôi chưa từng thấy ai ích kỷ như cô

như vậy đó, ngay cả tương lai của chồng mình mà cô cũng không quan tâm, chẳng

lẽ cô không muốn nó có công việc tốt hơn sao?”

Lý Cảnh lại nói cho bà ta biết chuyện cô

không muốn anh ta làm việc ở Đế Đô.

Hạng Tri Mộ bị đẩy ngã té xuống đất, đầu

cô bị đập vào cạnh tủ, nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn gì cả.

Bởi vì bây giờ trong lòng cô càng đau hơn.

Nếu như Lý Cảnh đã nói cho bà ta biết

nhiều như vậy thì tại sao anh ta không nói cho bọn họ biết rằng anh ta dựa vào

ai mới có thể ở lại Đế Đô để đi làm, mà cô lại vì sao bị mất việc chứ.

“Tri Mộ, Tri Mộ, em có sao không?”

Lý Cảnh vừa về tới nhà thì nghe được trong

phòng ngủ có tiếng động, vừa bước tới thì đã thấy Hạng Tri Mộ ngã đập đầu vào

cạnh tủ chảy máu trán, anh ta sợ hãi nhanh chóng chạy tới đồ cô lên hỏi thăm.

Hạng Tri Mộ hất cánh tay muốn đồ của anh

ta, cô lạnh lùng nhìn anh ta hỏi: “Lý Cảnh, anh nhất định phải ở lại Đế Đô đúng không? Dù rằng Lãnh Quân có mưu đồ gì thì anh cũng nhất định ở lại đúng không?”

“Con đàn bà này, mày hỏi vậy là sao hả,

sao cứ không muốn con tao được tốt vậy hả? Con trai tạo ở lại Đế Đô làm chức cao, mày không giúp được gì thì thôi lại còn muốn nó bỏ lõ công việc này?”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, hai người ra ngoài

trước đi, đừng gây rắc rối thêm cho con nữa.”

Lý Cảnh biết rõ tính tình của mẹ mình,

thấy vết thương trên trán của Hạng Tri Mộ thì anh ta rất đau lòng.

Chuyện này là do anh ta sai, anh ta không

muốn mẹ của anh ta nhúng tay vào chuyện này nữa, như vậy sẽ làm cho giữa anh ta

và Hạng Tri Mộ có vết rách.

Trương Phương Hoa thấy anh ta bảo vệ cho

Hạng Tri Mộ thì lập tức không vui, bà ta ồn ào mấy câu nói cái gì mà có vợ là

quên mẹ lung tung, sau đó thì bị Lý Việt đẩy ra ngoài.

Chờ sau khi bọn họ đã đi ra ngoài thì Lý

Cảnh lại hạ thấp tư thái xuống, dễ dàng đõ Hạng Tri Mộ từ dưới đất lên: “Tri

Mộ, dù mẹ anh đã làm gì thì anh cũng thay mẹ xin lỗi em, em đứng lên trước đã,

để anh giúp em sát khuẩn và băng bó vết thương lại, nếu không nó để lại sẹo thì

sẽ xấu đó.”

“Vì nó xấu cho nên sau này sẽ khiến anh bị

mất mặt, nên anh sẽ không cần tôi nữa chứ gì?” Hạng Tri Mộ cười lạnh một tiếng,

đẩy anh ta ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK