Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Tùy, anh không ngại tôi dẫn thêm một người bạn tới đây đua ngựa chứ.”

Thẩm Vị Ương thay trang phục cuối ngựa xong thì dặn dò Lãnh Hoài Cẩn mấy câu ngắn gọn rồi đi theo Yến Hồi tới sân đua ngựa để gặp Tùy Giản.

Tùy Giản có vóc dáng cao lớn cường tráng, vừa nhìn là biết thường xuyên vận động tập thể hình.

Mấy năm trước lúc cô còn ở Ám Dạ, bọn họ từng gặp nhau một lần, không biết bây giờ anh ta còn có ấn tượng hay không.

Ai cũng nói Tùy Giản này là người cuồng em gái, nếu anh ta còn nhớ rõ cô thì tám, chín mươi phần trăm là vẫn nhớ chuyện lúc trước cô ức hiếp em gái anh ta thể

nào.

Lúc đối diện với Tùy Giản, Thẩm Vị Ương thấy hơi chột dạ.

Nhưng mà ánh mắt săm soi của Tùy Giản dừng lại trên người Lãnh Hoài Cẩn đầu tiên.

“Tổng giám đốc Lãnh, lâu rồi không gặp nhỉ, trong khoảng thời gian này ngài bận việc ở đâu thế, sao mấy cuộc hội nghị các đại gia tộc đều do Lãnh Diệp tham dự thay anh, mà không thấy anh đâu thế?”

Bên ngoài đã đồn đãi về chuyện Lãnh Hoài Cẩn bị thương nặng dẫn tới hôn mê, không phải là Tùy Giản không biết, chỉ là muốn thử xem Lãnh Hoài Cẩn bị thương nặng

có nào thôi.

Lãnh Hoài Cẩn vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, hào phóng bắt tay với anh ta, nói rất phong độ: “Bây giờ tôi đã quen giao những chuyện nhỏ nhặt cho A Diệp đi xử lý rồi.”

kia.

Hai người đàn ông nhìn nhau cười, Thẩm Vị Ương làm người đứng giữa có cảm giác như mình rơi vào một chiến trường đầy khói thuốc súng.

Sau khi hàn huyện một lát với Lãnh Hoài Cẩn thì Tùy Giản mới nhìn sang Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm, lâu rồi không gặp.”

Xong đời, quả nhiên vẫn còn nhớ cô sao?

Thẩm Vị Ương giả vờ hào phóng, nhìn Tùy Giản và nói: “Chào Tổng giám đốc Tùy.”

“Cô Thẩm trông đẹp hơn so với ấn tượng của tôi nhiều, khó trách Tổng giám đốc Lãnh lại nhớ cô mãi không quên.”

Anh ta khen một câu mà có vẻ như hơi khinh thường.

Điều này khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng vì Lãnh Hoài Cẩn và Yến Hồi đều ở đây nên Tùy Giản cũng không khiến cô khó xử, khen cô đẹp vài câu qua loa có lệ xong thì chuẩn bị qua sân đua ngựa bên

“Yến Hồi, hôm nay anh có muốn làm một trận không?”

Trước khi ra sân, anh ta nhìn Yến Hồi rồi hỏi.

Đột nhiên Thẩm Vị Ương phát hiện, đây là lần đầu tiên anh ta mở miệng nói chuyện với Yến Hồi từ sau khi bọn họ tới, có cảm giác rất dè dặt.

Ngược lại thì trên mặt Yến Hồi không thấy có cảm xúc gì, chỉ từ chối rất hợp lý. “Tôi cảm thấy không thoải mái, ổng giám đốc Tùy đừng làm khó tôi.”

“Vậy tôi với tổng giám đốc Tùy đua một trận nhé?”

Sau khi Yến Hồi từ chối thì Tùy Giản cũng không nói gì, đi về phía con ngựa của mình ở bên kia, Thẩm Vị Ương nhìn theo anh ta rồi nói.

“Cô Thẩm cũng biết đua ngựa sao?”

Anh ta nhướng mày thấy hơi bất ngờ.

Quả nhiên.

Thẩm Vị Ương thấy dáng vẻ này của anh ta thì khẳng định suy đoán trong lòng mình lúc trước, đó chính là Tùy Giản có hơi khinh thường cô.

Vào lúc nói chuyện trước đó, anh ta đặt trọng điểm vào vẻ ngoài của cô và khen rất có lệ, chắc là cảm thấy em gái anh ta thua cô là vì cô chiếm ưu thế về ngoại

hình.

Bây giờ xem ra, quả nhiên là như thế, trong mắt anh ta thì cô chỉ là một bình hoa tinh xảo mà thôi.

“Nếu đủ hên thì nói không chừng tôi có thể giành được hạng nhất cũng nên.”

Sau khi cô quan sát đối thủ ở đây một phen thì nhìn Tùy Giản rồi cười nói, không quan tâm ánh mắt khinh miệt anh ta dành cho cô.

Tùy Giản nhìn cô vài giây rồi nói: “Nếu cô Thẩm đã hăng hái như thế thì đua một ván đi, nhưng mà chúng tôi sẽ không nhường cô Thẩm chỉ vì cô là phụ nữ đâu.” Thẩm Vị Ương cười tự tin: “Tôi cũng sẽ không nhường chỉ vì các anh là đàn ông đâu.”

Tùy Giản sửng sốt, sau đó cười vang, nói với người làm ở trường đua ngựa: “Dẫn cô Thẩm đi chọn một con ngựa tốt đi, đừng để tới đó cô Thẩm mất thể diện bởi vì không quen ngựa.”

“Anh, Vị Ương thật sự biết đua ngựa sao?”

Trận đấu hết sức căng thẳng, Yến Hồi và Lãnh Hoài Cẩn ngồi bên cạnh chờ xem thi đấu, có hơi lo lắng cho Thẩm Vị Ương.

Nhưng mà lúc quay đầu sang nhìn Lãnh Hoài Cẩn để hỏi thì anh ta hết hồn.

Ánh mắt anh Cẩn nhìn anh ta đáng sợ quá đi.

Đây là ý gì, anh ta nói gì sai à?

“Tại sao lại dẫn cô ấy tới trường đua ngựa?”

Ánh mắt của Lãnh Hoài Cẩn lạnh như băng, hệt như vào giây tiếp theo có thể đóng băng Yến Hồi luôn vậy.

Yến Hồi sợ tới mức giật mình, run lẩy bẩy trả lời: “Là, là vì, vì chị dâu nói muốn gặp Tùy Giản, nên kêu em dẫn đi gặp.”

Anh ta cũng không biết về nhân cách thứ hai, Thẩm Vị Ương chỉ nói với anh ta là Lãnh Hoài Cẩn bị mất một chút ký ức thôi, vậy nên lúc này gặp Lãnh Hoài Cẩn chèn ép

như thế, anh ta chưa được chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng mà anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao cảm xúc của Lãnh Hoài Cẩn kỳ lạ như thế, vậy nên bây giờ lại càng luống cuống hơn.

Không vì vậy mà Lãnh Hoài Cẩn buông tha anh ta, vẫn tiếp tục truy hỏi: “Cô ấy gặp Tùy Giản để làm gì?”

Yến Hồi cảm thấy dáng vẻ của Lãnh Hoài Cẩn lúc này càng đáng sợ hơn.

“Em, em cũng không rõ lắm, hình như, hình như là vì chuyện công việc, em, em thật sự không biết mà anh họ.”

Thằng bé đã bị dọa choáng váng rồi, suýt chút nữa là bật khóc tại chỗ.

Anh ta cũng chỉ nghe Lãnh Diệp nói là Thẩm Vị Ương có việc muốn tìm Tùy Giản thôi, ngoài ra thì anh ta không biết và cũng không hỏi thêm, sao bây giờ anh họ cứ như muốn giết chết anh ta vậy.

Lãnh Hoài Cẩn thấy dáng vẻ nhát cáy này của anh ta, cũng tin là anh ta thật sự không biết gì.

Lúc này anh mới buông tha anh ta, ánh mắt chuyển sang người phụ nữ xoay người leo lên ngựa một cách lưu loát kia.

Anh không thích cô cười với người đàn ông khác.

Thẩm Vị Ương chọn một con ngựa rất bình thường.

Tùy Giản thấy xong thì hỏi: “Cô Thẩm có chắc là muốn dùng con ngựa này không, thoạt nhìn nó rất bình thường.”

Thẩm Vị Ương nhìn thoáng qua ngựa của Tùy Giản, cười nói: “Không phải con ngựa của Tổng giám đốc Tùy cũng rất bình thường sao?”

“Tôi cũng giống như Tổng giám đốc Tùy thôi, không muốn ức hiếp người khác.”

Giống như Tùy Giản.

Chị gái à, chị cũng tự tin quá rồi đấy.

Anh Tùy chính là người thường xuyên đoạt giải quán quân trong những cuộc thi đua ngựa quốc tế đó, đấu với anh ta, còn dám nói mạnh miệng như thế, nếu cuối cùng

để thua thì mất thể diện lắm.

Yến Hồi che mắt lại, có chút không nhìn nổi nữa.

Là lỗi của anh ta, lẽ ra vừa nãy anh ta nên tìm cơ hội để nói với Thẩm Vị Ương chuyện Tùy Giản đua ngựa rất giỏi, vậy thì Thẩm Vị Ương đã không kiêu ngạo thế này.

Tùy Giản vốn đã như rất có thành kiến với cô rồi, bây giờ cô nói mạnh miệng như thế, lõ cuối cùng mà thua thì chắc Tùy Giản sẽ càng coi thường cô hơn, chuyện công

việc chắc chắn khỏi cần bàn tới nữa.

“Vẻ mặt cậu thế này là sao?”

Lần thứ hai Lãnh Hoài Cẩn mở miệng nói chuyện với Yến Hồi với giọng điệu không thân thiện.

Khiến Yến Hồi sợ tới mức run rẩy: “Em, em làm sao cơ?”

“Cậu cảm thấy cô ấy sẽ thua?”

Lãnh Hoài Cẩn hơi nheo mắt lại, nhìn anh ta với vẻ khó chịu và hỏi.

Trong lòng Yến Hồi cảm thấy mình xúi quẩy quá.

Hôm nay anh họ làm sao vậy, tình huống này là thế nào.

Không phải vừa rồi anh tỏ vẻ không muốn để Vị Ương thi đấu sao?

Sao bây giờ lại tạo áp lực với anh ta, uy hiếp anh ta, đối xử tàn nhẫn với anh ta như thế.

“Anh Tùy, anh Tùy đua ngựa rất giỏi.”

Dưới ánh mắt đầy áp lực của Lãnh Hoài Cẩn, Yến Hồi chỉ có thể lắp bắp nói được câu này.

“Vậy đánh cược đi.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn anh ta với dáng vẻ như chuẩn bị đi cướp.

“Cậu thích cái gì nhất?”

Yến Hồi thấy tổn thương hơn, nhìn anh khóc không ra nước mắt: “Anh, em thích nhất là xe, trước kia sinh nhật của em vào mỗi năm, anh đều tặng xe cho em mà, anh

không nhớ gì hết sao?”

Có cảm giác như bị vứt bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK