Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn mà cô đang ở hiện tại là khách sạn do Diệp Phù Tô sắp xếp ở nước A sau khi cô đến nước A, có rất nhiều vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài.

Thẩm Vị Ương vốn cho rằng cô rất khó để có thể thoát ra ngoài, nhưng bất kể là vệ sĩ của Diệp Phù Tô hay vệ sĩ do nước A sắp xếp, họ đều không chú ý đến cô.

Cô rời khỏi khách sạn một cách dễ dàng.

Rốt cuộc thì Diệp Phù Tô muốn làm gì?

Thẩm Vị Ương càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.

Anh ta đã hao tốn rất nhiều tâm sức để biến bản thân cô trở nên như bây giờ vậy mà vẫn không giới hạn sự tự do của cô.

Lẽ nào anh ta không sợ cô quay lại tìm Lãnh Hoài Cẩn để trả thù anh ta sao?

Cô biến mất nhiều ngày như vậy, hẳn là A Cẩn đang rất lo lắng.

Nhưng tại sao Diệp Phù Tô không trông chừng cô cẩn thận hơn?

Trong lòng của Thẩm Vị Ương chồng chất những hoài nghi, lo lắng, cho đến khi tài xế taxi hỏi cô đi đâu, cô mới hoàn hồn trở lại và nói với ông ta địa chỉ muốn đến là

nhà họ Lãnh.

Người tài xế taxi đã rất sửng sốt sau khi nghe thấy, ông ta tự hoài nghi rằng mình có nghe nhầm hay không, nên đã bắt chuyện với cô: “Cô gái đây, cô có chắc là cô

không nói nhầm chứ, cô muốn đến nhà họ Lãnh thật sao?”

Thẩm Vị Ương biết rằng bản thân cô giờ đây đang rất nhếch nhác, thậm chí còn đi đôi dép lê dùng một lần từ khách sạn.

Nhưng không có cách nào khác, bây giờ trên người cô không còn một xu dính túi, không có chứng minh thư cũng không điện thoại di động, chiếc váy bằng vải bông

hơi tả tơi trên người cô vẫn còn có thể miễn cưỡng mặc được. Nếu không, cô có thể thực sự bị nhốt lại trong khách sạn.

“Đúng vậy, chính là ở đó, tôi, cô tôi là người giúp việc ở đó. Tôi bị rơi mất điện thoại di động và ví tiền, làm phiền ông giúp tôi, đưa tôi đến chỗ của cô tôi trước có được

không?”

Cô hèn mọn cầu xin bác tài.

Tài xế nghe nói cô là họ hàng của người giúp việc ở đó nên cũng tạm tin, hơn nữa trông cô thực sự rất đẹp, dáng vẻ nôn nóng đáng thương cũng rất bổ mắt nên ông ta

mới đồng ý trước.

điên.

Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, hy vọng có thể đến nhà họ Lãnh trước khi trời tối.

Bây giờ cô như thế này, không biết A Cẩn liệu có tin lời cô nói không.

Nhỏ như cơ thể của cô bị người khác chiếm lấy và bây giờ kẻ đó vẫn bình an vô sự trong nhà họ Lãnh, vậy thì trong mắt của Lãnh Hoài Cẩn, cô giờ đây sẽ chỉ là một kẻ

Hoặc là, “xác chết” của cô bị Diệp Phù Tô gửi về, chẳng lẽ bây giờ đã bị đem đi hỏa táng rồi sao?

Trên đường đến nhà họ Lãnh, trong lòng cô hiện lên đủ các loại suy đoán.

Đợi đến khi xe dừng lại trước cổng trang viên của nhà họ Lãnh, cô lại càng hồi hộp giống như khi gần về đến quê, không dám xuống xe.

“Ai đó?”

Nhà họ Lãnh có vệ sĩ canh gác ở cổng cho, họ ngay lập tức dò hỏi khi nhìn thấy cô muốn vào bên trong.

Thẩm Vị Ương dựa theo lý do của mình lúc đến, nói: “Tôi là cháu họ của thím Phàn, là người giúp việc cho gia đình của Lãnh Hoài Cẩn.”

Người canh gác nhìn cô, sau đó cúi đầu mở hồ sơ của thím Phàn và xem qua mấy lần: “Cháu gái của bà ấy trông không giống cô.”

Trong hệ thống của trang viên nhà họ Lãnh, thông tin về tổ tiên ba đời của những người giúp việc đều ở bên trong để thuận tiện cho việc kiểm tra gián điệp, dù sao trong tòa pháo đài lớn này có quá nhiều điều cơ mật, mỗi ngày những người đến đây đều là quan to hiển hách.

Thẩm Vị Ương bình tĩnh nói tiếp: “Là cháu họ, là bà con xa, cô tôi nói ở chỗ anh Lãnh giờ đây có quá nhiều trẻ con, một mình mợ chủ không thể trông nom chúng được

nên đã gọi tôi đến giúp, còn nói sau khi tôi đến thì gọi cho bà ấy, bà ấy sẽ ra ngoài đón tôi vào.”

Người canh gác bấm số điện thoại tòa biệt thự của Lãnh Hoài Cẩn với một vẻ mặt không chút biểu cảm, muốn tìm thím Phàn để xác nhận, nhưng không phải thím Phàn

bắt máy.

Khi nghe thấy người canh gác gọi tên của người đó, Thẩm Vị Ương như rơi vào hố băng.

Người cánh gác cung kính nói: “Xin chào, cô Thẩm.

Cô Thẩm, Thẩm Vị Ương.

Như vậy, bây giờ cơ thể ban đầu của cô đã thật sự bị người khác chiếm lấy rồi sao?

Là kẻ nào?

Lưng của Thẩm Vị Ương toát mồ hôi lạnh, cô sợ run lên.

Người canh gác vẫn cung kính nói chuyện với người nghe điện thoại: “Tôi là Tiểu Cung ở cửa, cuộc gọi này là để tìm thím Phàn, bởi vì có một cô gái đột nhiên tới cửa, nói là cháu họ từ xa của thím Phàn, tôi gọi để xác nhận với bà ấy. Hóa ra là cô biết sao, được rồi, vậy thì tôi sẽ cho cô ấy vào ngay bây giờ …

Người canh gác nói xong cung kính cúp điện thoại, sau đó lễ phép nói với Thẩm Vị Ương: “Thưa cô, cô có thể đi vào rồi, chúng tôi sẽ có một chiếc xe tham quan riêng biệt để đưa cô đến biệt thự của Tổng giám đốc Lãnh.”

Sau khi nói xong, anh ta cúi đầu, từ trong tủ đựng tiền riêng biệt lấy ra một ít tiền mặt màu đỏ đưa cho Thẩm Vị Ương.

“Đây là cô Thẩm căn dặn, nói cô từ một nơi xa như vậy tới đây cũng không dễ dàng gì, đây là tiền xe cho cô.”

Cô ta đã biết cô là ai.

Tiếng chuông báo động vang lên dữ dội trong lòng của Thẩm Vị Ương, cô đột nhiên rơi vào tình thế bị động.

Cô ta đã biết cô là ai, nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì về cô ta.

“Thẩm Vị Ương” hiện tại đang chiếm giữ cơ thể cô, rốt cuộc giữa cô ta và Diệp Phù Tô là quan hệ gì? Họ đã làm gì cô?

Cô chịu đựng sự áp bức và lăng nhục, nhận lấy mấy tờ tiền từ tay người canh gác, quay đầu lại đưa cho tài xế và nói cảm ơn, sau đó lên xe tham quan trang viên của nhà họ Lãnh, đi đến tòa biệt thự của Lãnh Hoài Cẩn.

Xuất hiện tại cửa phòng khách khi đi một đôi dép lê dùng một lần tại khách sạn, đồng thời mặc trên người một bộ quần áo tả tơi, bản thân cô cảm thấy hoàn toàn lạc

lōng.

ý.

Đặc biệt là khi cô nhìn thấy “Thẩm Vị Ương” đang nũng nịu trong lòng Lãnh Hoài Cẩn và muốn anh bóc cam cho mình, Lãnh Hoài Cẩn cũng không thể không đồng

Anh thực sự đối xử rất tốt với cô, điều gì cũng thuận theo ý cô, cô muốn gì anh cũng chiều.

Từ góc độ của một người đứng ở ngoài quan sát nhìn thấy, họ quả thực đã làm cho người khác ao ước.

Nhưng giờ đây, Thẩm Vị Ương này chỉ còn một thân xác mà thôi, cô đã không còn là cô thật sự nữa.

A Cẩn, làm sao anh có thể thân mật với cô ta như vậy chứ?

Sự ghen tị và không cam tâm trào dâng cuồn cuộn trong lòng, khiến cô như bị dao đâm vào tim.

“Cô là ai?”

Đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ nhếch nhác xuất hiện trước cửa nhà mình, Lãnh Hoài Cẩn sửng người và động tác bóc cam cũng dừng lại.

Và “Thẩm Vị Ương”, người đang nũng nịu trong ngực anh, trong chớp mắt cũng sững sờ khi ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ ngoài của cô.

Làm sao có thể xinh đẹp như vậy được chứ?

Người đàn ông Diệp Phù Tô kia rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại cho cô một gương mặt đẹp như vậy chứ?

Hơn nữa, nước da của cô ấy trắng như ván mộc, lại còn trong trẻo trẻ trung.

“Thẩm Vị Ương” vốn tự cho rằng bằng cách chiếm lấy cơ thể của Thẩm Vị Ương, cô ta sẽ có được một ngoại hình và vóc dáng không người nào có thể so sánh

được.

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy cơ thể mới thật sự của Thẩm Vị Ương, sự ghen tị trong lòng cô ta lại trào lên.

Sớm biết vậy thì cô ta đã hoán đổi thành cơ thể này, với một cơ thể trẻ trung tươi tắn như vậy, chỉ cần cô nở nụ cười thôi cũng sẽ làm Lãnh Hoài Cẩn cắt đứt tình cảm

với người khác.

Nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn đã bị người phụ nữ trước mắt làm cho mất tập trung, sự ghen ghét trong lòng của “Thẩm Vị Ương” lại càng dâng trào hơn.

“A Cẩn, em quên nói cho anh biết, để em giới thiệu với anh.”

“Thẩm Vị Ương” nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng ghen ghét của mình, đứng dậy đi tới chỗ của Thẩm Vị Ương, thân mật ôm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt Lãnh Hoài Cẩn để giới thiệu.

“Đây là em họ Diệp Chiêu Chiêu của em, hôm nay em gọi em ấy qua đây để ăn cơm, đã lâu không gặp rồi.”

Thẩm Vị Ương cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, để cho đồ giả mạo này kéo mình, lễ phép chào hỏi Lãnh Hoài Cẩn: “Chào anh rể.”

“Thẩm Vị Ương” vẫn bình an vô sự ở bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, nếu cô đột nhiên nói với Lãnh Hoài Cẩm rằng cô mới là Thẩm Vị Ương thật, thi Lãnh Hoài Cẩm sẽ xem cô

như một kẻ điên và đuổi cô ra ngoài, đến lúc đó cũng chỉ làm cho đồ giả mạo kia đắc ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK