Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, gần như còn trắng hơn ga giường.

Thẩm Vị Ương đi vào rưng rưng nhìn anh, run rẩy mở chăn lên, nhìn thấy băng vải ngấm máu tươi quấn quanh trên lồng ngực.

“A Cẩn.”

Cô khó khăn quỳ xuống giường bệnh của anh, sau khi lần nữa đắp kín chăn cho anh, cô nắm chặt bàn tay to lạnh lẽo của anh, nằm sấp bên giường nghẹn ngào.

“Vị Ương? Cô tỉnh rồi sao?”

Trác Thính Phong đến kiểm tra Lãnh Hoài Cẩn, lúc đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Thẩm Vị Ương thì khẽ sửng sốt.

Thẩm Vị Ương lập tức đứng lên hỏi: “Tình hình của anh ấy thế nào rồi?”

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, Trác Thính Phong có hơi không nó.

Nhưng mà có mấy lời nên sớm nói rõ sẽ tốt hơn.

“Tình hình không lạc quan, nếu có tỉnh lại tôi cũng không chắc anh ấy có còn nhớ cô không?”

Trái tim Thẩm Vị Ương co rút: “Ý anh là sao?”

Trác Thính Phong thở dài: “Cô biết mà, sau khi anh ấy tới Vô Nhân Cảnh thì mất trí nhớ, đây là quy định của Vô Nhân Cảnh, người tiến vào không thể mang theo ký ức quá khứ, anh Cẩn đương nhiên cũng không ngoại lệ.”

“Làm anh ấy mất trí nhớ chắc là một loại thuốc tê liệt thần kinh. Tôi và Ủy Lan làm kiểm tra cho anh ấy rồi, phát hiện não anh ấy vẫn còn lưu lại loại thuốc này, mặc dù đã cố gắng tiêu trừ, nhưng mà…”

“Nhưng mà vẫn có thể bị mất trí nhớ đúng không?”

Thẩm Vị Ương nắm chặt nắm đấm.

Cô vừa mới khiến anh tin tưởng cô không lâu, bây giờ anh lại mất trí nhớ.

Cô không cam lòng.

khăn.

Bây giờ bên ngoài không thể so với Vô Nhân Cảnh nơi chỉ có mấy người bọn họ, xây dựng niềm tin với Lãnh Hoài Cẩn có tính tình như vậy lần nữa là một chuyện rất khó

Nhưng mà tin tức xấu Trác Thính Phong nói cho cô không dừng ở đó: “Loại thuốc này được dùng để tê liệt thần kinh khiến anh ấy mất trí nhớ, nó có rất nhiều yếu tố không thể kiểm soát được.”

Thẩm Vị Ương có một loại dự cảm rất không tốt: “Yếu tố gì không thể kiểm soát?”

Trác Thính Phong: “Bởi vì là tê liệt thần kinh não nên trước khi anh Cẩn tỉnh, chúng ta không thể xác định anh ấy có những bệnh khác ngoài mất trí nhớ không.”

Những bệnh khác ngoài mất trí nhớ?

Thẩm Vị Ương run rẩy hỏi: “Ví dụ là gì?”

Trác Thính Phong lắc đầu: “Trước khi anh ấy tỉnh dậy, ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì.”

“Bây giờ vết thương trên người anh Cẩn đã hồi phục, nhưng mà vì loại thuốc khiến thần kinh bị tổn thương kia, anh ấy có thể sẽ chết não cả đời không tỉnh lại, hoặc tỉnh lại rồi nhưng sẽ biến thành kẻ ngốc, những điều này đều rất khó nói.”

Chết não.

Biến thành kẻ ngốc.

Sau khi nghe thấy hai khả năng này, Thẩm Vị Ương khiếp sợ lùi về phía sau mấy bước, sau đó đau khổ nhìn người đàn ông vẫn đang hôn mê.

Vì sao… Vì sao lại như vậy?

“Vị Ương, cô cũng đừng quá bi quan, nhân lúc này hãy ở bên anh ấy nhiều hơn.”

Những khó khăn bọn họ cùng nhau trải qua Trác Thính Phong đều biết, lúc này anh ấy cũng không đành lòng.

Thẩm Vị Ương nhìn anh ấy cầu xin: “Bác sĩ Trác, xin anh hãy cứu A Cẩn, anh nhất định phải cứu anh ấy, y thuật của anh giỏi như vậy, anh chắc chắn sẽ có cách đúng không?”

Trác Thính Phong an ủi: “Đây là đương nhiên, anh Cẩn là anh em tốt nhất của tôi, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức cứu anh ấy.”

“Chỉ là Vị Ương, bây giờ người gay go nhất là chị, ai cũng không biết khi nào anh Cẩn mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào, vì vậy lúc này sẽ có rất nhiều theo dõi anh ấy, đặc biệt là chị.”

Thẩm Vị Ương không hiểu nhìn Trác Thính Phong hỏi: “Ý anh là gì?”

Trác Thính Phong: “Chị biết ở trên anh Cẩn còn có một chị gái tên là Linh Lung không? Chị ta là vợ trước của bố anh Cẩn sinh, từ nhỏ đã được bà cụ Lãnh nuôi lớn, thủ đoạn không tệ, không phải một…”

“Không phải một gì? Tiểu Trác, nói gì bậy sau lưng người ta là thói quen này không tốt đâu.”

Trác Thính Phong còn chưa nói hết, một người phụ nữ khí chất già dặn chậm rãi đi vào sau khi vệ sĩ đẩy cửa.

Ngũ quan cô ta đoan chính, làn da mịn màng, nhưng mà càng khiến người ta khó quên chính là loại khí chất chị cả uy nghiêm trên người cô ta.

“Cô chính là Thẩm Vị Ương?”

Sau khi tiến vào nhìn thấy Thẩm Vị Ương, cô ta đưa ánh mắt cực kỳ xoi mói đánh giá cô từ đầu tới đuôi.

“Trông cũng được, nhưng quyến rũ quá nên khiến người ta thấy không thích.”

Cho dù đối diện là chị của Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương cũng không cho phép dùng loại giọng điệu này nói chuyện với mình.

“Chị Lãnh trông xinh hơn, cay nghiệt đến mức khiến người ta ghét.”

Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn cô ta đáp lễ.

Cô là người phụ nữ đầu tiên dám khiêu chiến với cô ta.

Lãnh Linh Lung cảm thấy khá thú vị, nhìn lướt qua Lãnh Hoài Cẩn đang hôn mê, sau đó nhìn cô hỏi: “Cô tới đây làm gì?”

Thẩm Vị Ương: “Tôi tới thăm chồng tôi.”

“Chồng?” Lãnh Linh Lung nghe xong cảm thấy buồn cười: “Nếu tôi nhớ không lầm, hai người đã ly hôn rồi nhỉ?”

Đối diện Lãnh Linh Lung vênh váo hung hăng, Thẩm Vị Ương không chút tránh né: “Thật không khéo, đúng là chị nhớ lầm rồi. A Cẩn chưa ly hôn và sau này cũng sẽ không ly hôn.”

Lúc hai người phụ nữ đang đối đầu, bầu không khí vô cùng đáng sợ.

Sau lưng Trác Thính Phong toát mồ hôi lạnh, lập tức hòa giải: “Khụ khụ, cái đó chị Linh Lung, chị ăn cơm chưa? Nếu không tôi đưa chị ra ngoài ăn cơm nhé? Dù sao Vị Ương cũng là vợ của anh Cẩn, bây giờ anh Cẩn còn chưa tỉnh lại, có chuyện gì vẫn nên đợi anh Cẩn tỉnh lại rồi nói sau đi.”

Lãnh Linh Lung không mặn không nhạt nhìn anh ấy một cái: “Cậu đang dạy tôi làm việc à?”

Trác Thính Phong bị cái nhìn này của cô ta doạ cho cả người sợ hãi, lập tức rụt cổ lại.

Thẩm Vị Ương cũng không muốn lãng phí thời gian trên người Lãnh Linh Lung lai giả bất thiện này, hỏi thẳng cô ta: “Chị Lãnh tới tìm tôi rốt cuộc là để làm gì, mong chị nói thẳng luôn.”

Lát nữa cô còn phải đi thăm ba đứa nhỏ kia, không biết bọn chúng có bị hù dọa không?

Lãnh Linh Lung lạnh lùng đối mặt vài giây với cô, sau đó nói: “Tôi muốn cô ly hôn với A Cẩn, cô không xứng làm con dâu nhà họ Lãnh chúng tôi.”

“Con dâu nhà họ Lãnh?” Thẩm Vị Ương cười giễu cợt: “Nhà họ Lãnh các cô nhận A Cẩn rồi sao? Bây giờ lại đến quản vợ anh ấy, gọi con dâu nhà họ Lãnh.”

“Vô Nhân Cảnh và Cực Lạc Yến năm đó cùng bị tiêu diệt, nhà họ Lãnh các người được lợi không ít. Sao, bây giờ muốn vắt chanh bỏ vỏ à?”

Nếu bây giờ cô ly hôn với Lãnh Hoài Cẩn thì sau này ngay cả tư cách thăm anh cũng không có, đến lúc đó Lãnh Hoài Cẩn rơi vào trong gia tộc lớn bạc tình bạc nghĩa

này, có khi chết thế nào cô cũng không biết.

Anh mang nhiều lợi ích cho nhà họ Lãnh như vậy, nhưng nhà họ Lãnh vẫn luôn máu lạnh, một khi qua sông, ắt phải qua cầu.

“Tôi là vợ của Lãnh Hoài Cẩn, còn con dâu của nhà họ Lãnh, có thừa nhận hay không cũng không phải tôi quyết định. Tôi chỉ có thể nói tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn bảo vệ chồng tôi, không cho bất cứ ai bắt nạt anh ấy lúc anh ấy yếu ớt nhất.”

Cô chắn trước giường bệnh Lãnh Hoài Cẩn, ánh mắt kiên định nhìn Lãnh Linh Lung, không e sợ gia tộc khổng lồ sau lưng cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK