Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng, giờ tôi vào ngay đây ạ.”

(*)14/3, ngày tháng bên Trung viết ngược

Người bên trong có phải là…

Cô run rẩy mở cửa ra, sau đó vội vã chạy vào trong phòng tắm đang có tiếng nước chảy…

“Thời Ngạn, Thời Ngạn….”

Thấy người đàn ông đang nằm trước bồn tắm, máu tươi trên cổ tay đã nhuộm đỏ cả bồn tắm, con ngươi Thẩm Vị Ương co rút, vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình của anh ấy.

“Thời Ngạn, Thời Ngạn anh tỉnh lại đi, Thời Ngạn, tỉnh lại đi, Thời Ngạn.”

Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào má anh ấy, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Cô cũng không biết ở đây có bệnh viện hay không.

“Quản gia Tứ.”

Lúc cô đang định gọi điện xin sự giúp đỡ của Triệu Tử thì Triệu Tử đã gọi đến trước.

“Sao rồi?”

“Thời(*)… Là một người đàn ông, có người đàn ông nằm trong bồn tắm, tay toàn lá máu, hình như là cắt cổ tay tự sát.”

(*)Nữ 9 suýt gọi tên Thời Ngạn, nhưng sửa lại kịp do âm Thời và chữ “là” trong tiếng trung gần giống nhau

Nửa thật nửa giả đối phó với Triệu Tứ, nhưng Thẩm Vị Ương sợ hãi là thật.

Cô rất sợ Thời Ngạn xảy ra chuyện.

Bị giam cầm nhiều năm như vậy, cuối cùng hiện tại đã có người tới cứu anh ấy, anh ấy nhất định phải cố gắng, kiên cường đến cuối cùng,

“Bây giờ cậu chủ đang trên đường về, trước tiên cô nghe tôi căn dặn, theo lời của tôi cầm máu cho cậu ấy.”

Giọng nói của Triệu Tử lộ ra sự hốt hoảng, còn oán trách vài câu.

“Mẹ nó lại nổi điên gì không biết, cậu chủ đối xử với cậu ta tốt như vậy, không thể sống yên ổn được à? Una, cô nghe tôi nói, nếu như vị tổ tông này không may xảy ra chuyện thì chúng ta cũng sẽ chôn theo cậu ta đấy.”

“Vâng.”

Thẩm Vị Ương đáp lại, kiềm chế cơn giận dữ trong lòng.

Nếu Tô Ngự thật sự đối xử tốt với Thời Ngạn, thì không nên hại anh ấy thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát, rồi nhốt anh ấy ở đây nhiều năm như vậy.

“Anh Ngạn.”

Khi Thẩm Vị Ương đang cầm máu cho Thời Ngạn, một người đàn ông cao lớn vội vã xông vào, đẩy cô sang một bên như một con gà con, sau đó nắm chặt lấy tay Thời

Ngạn sốt ruột gọi tên anh ấy.

Sau lưng anh ta còn có một người mặc áo blouse trắng đi theo, người này chắc hẳn là bác sĩ.

“Khám cho anh ấy.”

Bác sĩ gật đầu, sau đó kiểm tra hô hấp và vết thương cho anh ấy.

Sau khi kiểm tra xong thì sắc mặt của anh ta rất kém: “Có lẽ sau khi cậu đi thì cậu ấy đã cắt cổ tay rồi, thời gian đã quá lâu, mất máu quá nhiều, hơi khó rồi đây.”

“Cmn đừng nói mấy thứ vô dụng này nữa, tôi chỉ hỏi cậu có cứu được hay không thôi.”

Hai mắt Tô Ngự đỏ ngầu trừng mắt nhìn bác sĩ.

Bác sĩ cạn lời nhìn anh ta: “Cậu làm được thì làm đi này.”

Vị bác sĩ này chắc là khá thân thiết với Tô Ngự, dám nói với Tô Ngự những lời như vậy mà Tô Ngự còn không định giết anh ta.

Không thể nổi giận với bác sĩ, Tô Ngự chỉ có thể trút tất cả giận dữ lên người Thẩm Vị Ương.

“Ngây ra đó làm gì, đi ra cửa cầu nguyện cho Thời Ngạn đi, nếu như anh ấy không tỉnh lại thì cô sẽ chôn cùng anh ấy!”

Anh ta đạp thẳng vào Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương loạng choạng ngã xuống đất, nhìn vô cùng đáng thương.

Ánh mắt của bác sĩ dừng lại trên người cô một lát, sau khi cô ra ngoài mới chế nhạo Tô Ngự. “Có phải với mấy tên gay mà nói, không có mấy hành động thương tiếc người đẹp.”

Tô Ngự trợn trừng mắt nhìn anh ta: “Mau cứu anh ấy đi, nếu không ông đây sẽ dạy dỗ luôn cả cậu.”

Bác sĩ thở dài một tiếng: “Sớm biết như này khi đó cần gì phải làm đến nước này“, sau đó mới tiêm cho Thời Ngạn.

Mà sau khi Thẩm Vị Ương nơm nớp lo sợ đi ra cửa quỳ thì ánh mắt toàn là sự lạnh lùng.

Cầu nguyện cho Thời Ngạn.

Người đàn ông tội ác tày trời kia, thế mà còn là một tín đồ của Chúa cơ à?

Thật đúng là quá buồn cười.

đau.

Nếu như trên thế giới này thật sự có thần linh có thể lắng nghe lời cầu nguyện của cô, vậy thì cầu cho Thời Ngạn có thể bình yên tỉnh lại, sớm ngày thoát khỏi bể khổ

“Cô làm thật đấy à?”

Thẩm Vị Ương quỳ ở bên ngoài cầu nguyện cho Thời Ngạn, không biết đã qua bao lâu, giọng nói của vị bác sĩ vừa rồi đột nhiên vang lên.

Lúc này cô mới mở mắt, ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ này.

Trong mắt cô xẹt qua một tia đề phòng, nhưng rất nhanh đã trở lại dáng vẻ khổ sở đáng thương.

Sự thay đổi này không qua được ánh mắt của vị bác sĩ kia, anh ta giơ tay định đó cô dậy, thấy cô theo bản năng chống cự lại muốn tránh né thì cười nói: “Không sao, cô

là người đã cứu mạng anh Thời, Tô Ngự sẽ không làm khó cô đâu.”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhờ sự giúp đỡ của anh ta mà từ từ đứng dậy: “Cảm ơn.”

Khi đứng dậy cô cũng cẩn thận quan sát vị bác sĩ này, nhạy bén nhìn ra dấu vết mặt nạ hóa trang trên khuôn mặt anh ta.

Anh ta dường như không để ý chuyện người khác biết anh ta đeo mặt nạ, chỉ đơn giản là muốn che giấu khuôn mặt thật của mình mà thôi, cho nên mặt nạ này dán rất qua loa, đối với người chỉ biết chút xíu về mặt nạ hóa trang cũng có thể nhìn ra điểm không thích hợp.

Vị bác sĩ này có quan hệ gì với Tô Ngự.

Người có thể nói chuyện với Tô Ngự giống như vừa rồi, có lẽ không phải người bình thường.

“Chào cô, tôi tên Pavilion, là một bác sĩ.”

Anh ta giơ tay, rất phong độ tự giới thiệu bản thân với cô.

Thẩm Vị Ương chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói tên mình: “Una.”

Vị bác sĩ cười cười, chỉ vào mặt mình hỏi: “Sợ tôi thế cơ à, mặt tôi đáng sợ vậy sao?”

Thẩm Vị Ương khẽ lắc đầu, vẫn cúi đầu như cũ.

Tất cả đàn ông xuất hiện ở Cực Lạc Yến, cô đều phải duy trì cảnh giác, bởi vì ở đây có quá nhiều tên biến thái, phụ nữ cũng chỉ là thứ đồ vật giao dịch mà thôi.

Bác sĩ thu tay về, cũng không tiếp tục làm khó cô nữa, đưa danh thiếp trong tay mình cho cô: “Trên này có phương thức liên lạc và địa chỉ của tôi, có chuyện gì thì liên

lạc với tôi.”

Thẩm Vị Ương nhận danh thiếp, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

Vị bác sĩ này vẫn mang phong thái dịu dàng không hề thích hợp với nơi này nói: “Tôi chỉ cảm thấy cô và tôi có duyên, không cần phải đề phòng tôi như thế, cô cần tôi giúp đỡ tôi cũng sẽ không thu cái giá mà cô không đồng ý trả.”

Ở nơi này, một người phụ nữ muốn nhận được sự giúp đỡ của một người đàn ông, thì phải lấy thân mình để đổi.

Anh ta nhìn ra được vì sao Thẩm Vị Ương bài xích anh ta như vậy, thẳng thắn nói chuyện này ra.

Lần này người lúng túng lại là Thẩm Vị Ương.

“Cảm ơn anh.”

Vị bác sĩ chỉ cười cười, sau đó bèn rời đi.

Thẩm Vị Ương liếc qua danh thiếp của anh ta: “Pavilion Đình, Trường Đình sao? Người nước ngoài sẽ không lấy tên tiếng anh như vậy, anh ta cũng là người nước A

sao?”

Người nước A sao lại cùng một giuộc với Tô Ngự, rốt cuộc giữa Tô Ngự và nước A có quan hệ gì?

Khi cô đang suy nghĩ, Tô Ngự đã đi ra, cô lại vội vàng quỳ xuống, nhắm mắt cầu nguyện.

Mặc dù đã nhắm mắt nhưng ánh mắt áp bức của Tô Ngự vẫn khiến Thẩm Vị Ương gai sống lưng.

“Đi vào chăm anh ấy, anh ấy tỉnh thì gọi tôi.”

Tô Ngự nặng nề nói câu đó xong thì sải bước đi xuống dưới tầng.

Thẩm Vị Ương lập tức cúi đầu đi vào chăm sóc Thời Ngạn.

Sau khi vào phòng thì cẩn thận ngẩng đầu, xác định trong phòng không có thiết bị giám sát cô mới dám đi nhìn Thời Ngạn.

này.

Khi nhìn thấy người đàn ông nhợt nhạt gầy yếu trước mắt, trong lòng cô có vô vàn cảm xúc đan xen.

Từng là ngôi sao nổi tiếng chói sáng trên bầu trời, đứa con cưng của trời được người người ngưỡng mộ, hôm nay lại chỉ có thể sống tạm bợ nương nhờ người khác thế

Thời Ngạn sẽ cảm thấy không cam lòng biết bao nhiêu đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK