Thẩm Vị Ương lập tức giải thích: “Tất nhiên không phải, chức nghiệp chẳng phân biệt sang hèn, nhưng danh tiếng của Chúc Tân Nguyệt quả thật không quá tốt, nếu để cô ấy diễn vai Sở Tích, tôi cảm thấy không ổn cho lắm.”
Chúc Tân Nguyệt là một diễn viên khiêu dâm rất nổi tiếng mấy năm về trước, tác phẩm của cô ta chỉ được phép tồn tại trên mạng internet, đêm đêm lại bị đàn ông mở
lên vừa xem vừa làm bậy.
Nhưng mấy năm trước Chúc Tân Nguyệt bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi, mấy bộ phim cô ta từng đóng cũng bị xóa rất nhiều, chỉ còn lại vài bản được lưu trữ trong ổ cứng mà thôi, và đó cũng trở thành hàng hiếm cực phẩm mà vô số tên đàn ông dâm dê thèm khát.
Cô tôn trọng lựa chọn của mỗi một người, nhưng không thể chấp nhận một cô gái ngây thơ, trong sáng như Sở Tích lại bị một diễn viên khiêu dâm thủ vai được. Bây giờ, với cô mà nói, người ở thế giới đó chẳng khác nào một cơn ác mộng hỗn loạn.
Tuy là ác mộng, nhưng ẩn bên trong lại tồn tại một Sở Tích thuần khiết như ánh trăng sáng.
Cô không biết sợi dây liên kết giữa bọn họ có còn tồn tại nữa không và tại sao Hứa Chiêu Hi lại viết ra được những chuyện cô từng trải qua trong quá khứ, nhưng điều
đó không còn quan trọng nữa, bởi việc quan trọng nhất chính là Sở Tích không thể bị vấy bẩn được.
Cô không thể chấp nhận chuyện một diễn viên khiêu dâm – đối tượng luôn bị đủ loại đàn ông nghĩ bậy trong đầu diễn Sở Tích được.
“Tưởng Gia Tân, tôi rất muốn biểu hiện ra rằng bản thân là người cô dưỡng, nhưng tôi không làm được.” Cô siết chặt tay, lạnh lùng nhìn Tưởng Gia Tân đang cười đến là xấu xa kia: “Tôi tôn trọng cuộc đời của mỗi người, nhưng tôi cũng biết, cậu đang cố tình sỉ nhục Sở Tích.”
“Sở Tích gì chứ, cứ làm như người này có thật trên đời vậy á.” Tưởng Gia Tân vẫn há miệng cười tươi như trước, nhưng ý cười lại không lan đến đáy mắt: “Chẳng qua chỉ là một nhân vật trong phim mà thôi, kiếm ai đó phù hợp để thủ vai là được rồi, cô Thẩm nghĩ nhiều quá làm gì.”
“Không chỉ cô ấy cảm thấy không ổn mà ngay cả anh cũng nghĩ như vậy đó.” Lộ Ôn Châu cắt ngang lời Tưởng Gia Tân, không vui nói: “Gia Tân, đây là chuyện của anh, không cần em phải quan tâm đâu, nên chọn ai diễn nữ chính, tự anh có tính toán của mình.”
Mặt mày Tưởng Gia Tân lập tức xụ xuống, không vui nhìn Lộ Ôn Châu, hỏi: “Đàn anh, anh cảm thấy em đang xen vào chuyện của người khác sao?”
Lộ Ôn Châu: “Không phải, chỉ đơn giản là Chúc Tân Nguyệt không phù hợp mà thôi.”
Trước khi Tưởng Gia Tân kịp mở miệng phản bác, anh ta nói thêm: “Anh đang rất nghiêm túc suy xét đến mọi rủi ro, em không cần dùng cái cớ kỳ thị nghề nghiệp để kích anh, anh không bị dính chiêu này của em đâu.”
Chúc Tân Nguyệt là diễn viên khiêu dâm, bây giờ chỉ cần cô ta quay lại đóng phim, chắc chắn sẽ khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô ta, nhưng không phải theo
nghĩa tích cực. Đến lúc đó, hậu quả mà nó mang lại nhất định sẽ vượt xa lợi ích.
Anh ta chỉ muốn bình yên quay phim thôi, càng không muốn các đề tài khác sẽ lấn lướt bộ phim của mình.
Hơn nữa, anh ta cũng rất thích hình tượng của nữ chính trong bộ phim này, đây vốn là vai diễn anh để dành cho Chiêu Chiêu, nên không thể nào có chuyện mời một diễn viên khiêu dâm toàn là tiếng xấu tới diễn được.
Suy nghĩ của anh ta và Thẩm Vị Ương giống nhau, cả hai đều không có thành kiến gì với Chúc Tân Nguyệt, cũng không hề kỳ thị, nhưng lại sợ ảnh hưởng xấu mà cô ta mang tới.
Tưởng Gia Tân nhún vai tỏ vẻ không sao: “Nếu vậy thì đàn anh cứ lựa chọn cho cẩn thận đi, để em xem chừng nào anh có thể mở máy quay đây.”
Dứt lời, anh ta lập tức xoay người bỏ đi, trông có vẻ cực kỳ không vui.
Trong ấn tượng của Thẩm Vị Ương, rõ ràng Tưởng Gia Tân luôn đối xử tất tốt với Lộ Ôn Châu, lúc nào cũng giữ thái độ tôn kính hết.
Thế mà bây giờ anh ta lại vì một người phụ nữ mà mặt nặng mày nhẹ với Lộ Ôn Châu, có phải giữa Tưởng Gia Tân và Chúc Tân Nguyệt này có gì đó mờ ám không.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ nghĩ theo hướng này.
Biên Mục Dã cũng vậy, còn nói thẳng ra ngoài nữa: “Đạo diễn Tương bình thường có bao giờ để lộ vẻ mặt ấy trước mặt đạo diễn Lộ đâu, sao hôm nay lại mất hứng chỉ vì một người phụ nữ thế.”
Lộ Ôn Châu tối sầm mặt, không đưa ra bất cứ lời nhận xét nào về chuyện này, trái lại còn quay sang nói với Thẩm Vị Ương: “Bên phía tôi quả thật đã nhắm được mấy người rồi. Ngày mai sẽ gọi các cô ấy tới thử vai, nếu cô có rảnh thì hãy cùng Mục Dã đến xem thử, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô.”
Đây là đang giảng hòa với cô, cũng không tiếp tục cố chấp đợi Diệp Chiêu Chiêu nữa.
Giữa người với người cần phải dùng chân thành đổi lấy chân thành. Sau khi Lộ Ôn Châu biết cô không có ác ý thì ít nhiều gì cũng sẽ nghe lọt ý kiến của cô. “Tôn Phỉ Phỉ có phải lại đi tìm em không?”
Thẩm Vị Ương vừa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi của Lãnh Hoài Cẩn.
Cũng đúng lúc đến giờ cơm tối.
Thẩm Vị Ương vừa tiến vào phòng bếp, vừa trả lời: “Cô ta dựa vào quan hệ của cậu mình để vào đoàn phim, nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của em thì đã bị cậu cô ta dạy cho một trận, trên mặt còn in rõ năm ngón tay luôn, cậu cô ta ra tay cũng ác thật.”
Lãnh Hoài Cẩn không quan tâm Tôn Phỉ Phỉ bị đánh thành cái dạng gì, điều duy nhất anh lo lắng là vợ anh có bị thương hay không: “Vậy còn em, em sao rồi. Giờ em đang mang thai Vị Ương à, nhất định phải cẩn thận một chút, để anh yên tâm có được không? Mai mốt ra ngoài nhớ dẫn theo Tiểu Vũ đó, nhớ không?
Dù thân thủ của cô không tệ nhưng bây giờ cũng là thai phụ, nếu ngày nào cô cũng bị nhiều chuyện phiền phức như vậy gây sức ép, nghĩ thôi mà anh đã thấy căng thẳng rồi.
Thẩm Vị Ương biết anh lo lắng cho mình nên cũng không tỏ thái độ hù dọa anh nữa: “Được, ngày mai em sẽ dẫn theo Tiểu Vũ đi cùng, anh yên tâm làm việc đi.”
Cô bước tới bàn bếp, bắt đầu đổ sữa chua, định làm một món tráng miệng đơn giản để tài xế đưa sang bên Ngự Cảnh Hồ cho anh.
Anh sợ khói dầu không tốt cho sức khỏe nên không cho cô nấu cơm, thể cô làm vài món điểm tâm đơn giản cho anh vậy.
Dù sao thì bây giờ anh vất vả tới vậy, cô nhất định phải làm gì đó cho anh chứ.
“Đúng rồi, bên phía anh có gặp phiền phức gì không? Sau chuyện náo loạn hôm nay, Tôn Phỉ Phỉ đã biết thân phận của em, tức là cũng biết anh là ai, liệu có ảnh hưởng gì không?”
Cô vừa lấy ô mai ở trong tủ lạnh ra, vừa nói.
Giọng nói ôn hòa của Lãnh Hoài Cẩn truyền tới từ đầu dây bên kia: “Cũng còn may là không ảnh hưởng gì lớn, sau khi hoàn thành lần hợp tác này, anh có thể tổng bộ, đến lúc đó không còn bận gì nữa nên anh sẽ quay về nhà.”
Kỳ thật không phải không vội, mà là anh muốn dành thời gian cho cô.
quay về
Hiện tại chọn ở Ngự Cảnh Hồ cũng là Thẩm Vị Ương đau lòng anh, không muốn anh đi lại xa xôi, còn anh thì lại không muốn để Thẩm Vị Ương nhìn thấy dáng vẻ chán nản, khó chịu của mình mỗi ngày.
Thẩm Vị Ương biết, suy nghĩ của họ hiện tại rất giống nhau, đó là muốn đối phương có thể yên tâm mà đi giải quyết chuyện riêng của mình.
Tình cảm quan trọng là yêu nhau, chứ không phải lúc nào cũng dính nhau.
Sau khi làm xong, cô nhờ tài xế đưa đến Ngự Cảnh Hồ, sau đó cùng đám nhỏ ăn cơm. Bọn nhỏ ăn rất ngoan, còn có thể dỗ dành cô, chọc cô vui vẻ.
Đến tối có thời gian rảnh, cô mới nhìn thấy bài viết mà Lãnh Hoài Cẩn đăng trên newfeed, là bức ảnh chụp điểm tâm mà cô làm, kèm thêm một dòng chữ: “Đoán xem ai
làm?”
Yến Hồi: “Có thể khiến anh đăng lên đây chắc chắn là do chị dâu làm.”
Lục Vân Sâm: “Để một thai phụ như em gái tôi nấu cho cậu ăn, lương tâm đâu mất rồi hả?”
Tiêu Diễn: “Đàn ông tốt chắc chắn sẽ không bắt vợ xuống bếp.”
Nhìn bức ảnh cũng như bình luận bên dưới bức ảnh mà Lãnh Hoài Cẩn vừa đăng trong vòng bạn bè, Thẩm Vị Ương thầm cảm thấy buồn cười, trả lời với Lục Vân Sâm
rằng: “Em tự nguyện, không có ai bắt cóc hết.”
Lục Vân Sâm nhắn lại cho cô một câu không có tiền đồ rồi không nói gì nữa.
Thẩm Vị Ương mỉm cười thả cho Lãnh Hoài Cẩn mấy tim, sau đó đặt di động xuống.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, cô nhận được tin nhắn từ Lãnh Hoài Cẩn gửi qua WeChat, cũng là vài trái tim.
Cô mỉm cười nhắn lại, sau đó một đêm mộng đẹp.