Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù trên người Liễu Hoài Xuyên không còn sức lực, nhưng Cổ Văn Chu vẫn có thể cảm nhận được sự kháng cự và chán ghét của anh ấy.

Lúc này cô lại không có buông anh ra, mà tự cười nhạo bản thân:

“Bởi vì tôi cảm thấy mình bẩn, không xứng với anh.”

“Liễu Hoài Xuyên, nếu như tôi có thể gặp anh sớm hơn một chút thì tốt rồi, có lẽ tôi đã không lầm đường lạc lối, toan tính dùng cơ thể của mình đi níu giữ một người đối tốt với tôi, vậy thì tôi mới xứng với anh.”

“Người mà cô nói là Cố Trường Đình sao?”

Cuối cùng Liễu Hoài Xuyên cũng mở miệng nói bằng một giọng khàn khàn, trong giọng nói của anh lộ ra vẻ thương hại không thể nhận thấy.

Cố Văn Chu cúi đầu hôn lên làn da ở bên cổ của anh một cách nhẹ nhàng, hốc mắt cô ướt át:

“Trên cái thế giới này chỉ có anh ấy đối xử tốt với tôi, chỉ cần có thể giữ lại anh ấy để anh ấy nhìn tôi lâu một chút, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì. Liễu Hoài Xuyên, anh

sẽ không hiểu được, khi trên cái thế giới này chỉ có một người nhớ tên của anh, biết đến sự tồn tại của anh, thì người đó chính là tất cả của anh.”

Cô buông anh ta ra, dùng cặp mắt ướt át kia nhìn anh, lúc cô muốn hôn lên đôi môi mỏng của anh liền bị anh tránh được.

Cô cưỡng ép giữ lấy đầu của anh, liều mạng hôn anh đem anh đè ngã xuống giường:

“Tôi biết tôi bẩn, nhưng mà phải làm gì đây, tôi cũng muốn vấy bẩn anh như thế để anh cả đời này cũng không thể quên được tôi.”

Liễu Hoài Xuyên trợn mắt nhìn cô với sắc mặt khó coi, anh tránh né nụ hôn rơi xuống của cô:

“Cổ Văn Chu, cô đừng có mà quá đáng.”

Cố Văn Chu nhếch môi cười yếu ớt, lần nữa nhắm mắt hôn anh, cho đến khi anh từ từ mất đi ý thức trong nụ hôn của chính mình, cô mới lưu luyến từ từ buông anh

ra.

“Liễu Hoài Xuyên, anh cứ ngủ một giấc thật ngon đi, tỉnh lại sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Nước mắt của cô chảy xuống trên gương mặt bị cô hôn sưng đỏ của anh. Cô ngẩn ngơ nhìn anh chằm chằm, một lát sau cô mới lau khô nước mắt, vẻ mặt như thường

hướng về phía thuộc hạ ở bên ngoài nói:

“Đi vào.”

Lập tức có hai người thuộc hạ đi vào, cung kính đứng trước mặt cô.

Cô nắm chặt tay của Liễu Hoài Xuyên, trầm giọng nói với bọn họ:

“Cẩn thận đưa anh ấy về Đế Đô nước A, có chết cũng phải bảo vệ anh ấy an toàn.”

Hai người này đều là thân tín của cô, nghe được cô nói như vậy lập tức đồng ý, một câu cũng không mà hỏi màng Liễu Hoài Xuyên đi.

Trên môi cô vẫn còn lưu lại độ ấm của anh. Nhìn về phía anh rời đi, Cố Văn Chu khẽ vuốt ve môi của mình một cách say mê. Vốn là anh tự mình tìm chết, cô không

muốn quan tâm. Nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ lúc Lưu Hiểu Vũ rơi vào hố rắn, cô lại sợ, cô sợ anh cũng bị Diệp Tu Ly ném vào đó.

Ở trong Tuyết Sơn toàn là người của Diệp Tu Ly, bọn người Thẩm Vị Ương căn bản không trốn thoát được, kết quả cuối cùng chắc chắn là bị ném xuống cho rắn ăn. Thẩm Vị Ương bọn họ chết thì chết, nhưng mà Liễu Hoài Xuyên không thể chết được.

Cô thích anh. Cho dù biết mình không xứng với anh cũng vẫn vô cùng thích anh. Thậm chí cô có chút hối hận đêm hôm đó tại sao lại mềm lòng bỏ qua cho anh, cô bẩn thì làm sao, nếu cô cũng nhuộm bẩn anh thì sau này cô có thể kéo theo anh xuống địa ngục cùng với cô.

Nếu anh không nguyện ý, cô sẽ bỏ thuốc rồi nhốt anh lại là được rồi. Nhưng mà cô vừa nghĩ đến việc một người quang minh lỗi lạc như anh vậy mà từ đây sẽ không còn

thấy được anh sáng, cô lại mềm lòng.

Vốn dĩ bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới, cô cần gì phải ép buộc anh. Liễu đại ca, em không cần anh yêu em, chỉ cần anh cả đời này nhớ em là được. Cô

nắm chặt hai tay, nhắm lại đôi mắt lộ ra bi thương của mình, cô hồi phục lại tâm tình của mình.

“Đã giải quyết xong, chỉ cần chờ tới giờ Tý.”

Đao Ba ở cửa mặt vô cảm mà gõ cửa hướng về phía cô nói. Cũng không biết anh ta có nhìn thấy chuyện cô cho người đưa Liễu Hoài Xuyên đi không. Nhưng mà không

sao cả, Đao Ba chỉ phục tùng mệnh lệnh, anh ta sẽ không quan tâm đến mấy chuyện tình cảm dư thừa.

Cố Vãn Chu mở mắt ra, nhìn ra cửa nói:

“Vậy thì đi xuống dẫn Tra Nhĩ Tư còn có Diệp Phù Tô đi ra.”

Cô mới vừa nói xong thì còi báo động đã vang lên liên hồi.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng hướng về phía hố tuyết bên kia chạy đi.

Chắc chắn là Lãnh Diệp!

Lãnh Diệp đã dẫn người của Ám Dạ đến đây, mà Thẩm Vị Ương cũng đã cướp được hộp điều khiển từ xa của Diệp Tu Ly, trong tiếng la hét của Diệp Tu Ly, cô ấn nút hủy diệt hết tất cả rắn Long Tích trong hố tuyết.

“Đừng

– Đừng ——!”

Âm thanh đau khổ của Diệp Tu Ly vang lên, trong mắt ông ta lộ ra vẻ tuyệt vọng, nháy mắt toàn thân ông ta già đi trông thấy.

“Liễu… Liễu Hoài Xuyên.”

Cố Vấn Chu bị đánh bại, khi cô bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Lãnh Diệp.

“Anh lừa tôi! Tại sao… tại sao anh lại lừa tôi!”

Cô ấy nhìn Liễu Hoài Xuyên giọng khàn khàn hỏi trong nước mắt.

“Tôi lo lắng cho an nguy của anh muốn đưa anh đi, một lòng một ý muốn anh sống sót, còn anh vì sao… vì sao lại đối với tôi như vậy?”

Mong muốn đơn phương của cô chỉ đổi được một đòn phản công của anh.

Tuyết Sơn này rất lớn, hơn nữa nơi này của bọn họ rất bí mật, chỉ dựa vào Lãnh Diệp căn bản không thể nhanh như vậy đã tìm thấy vị trí cụ thể được, người duy nhất có thể truyền đi tin tức chỉ có Liễu Hoài Xuyên vừa mới chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhìn dáng vẻ đau khổ tột cùng của Cố Văn Chu, trong lòng của Liễu Hoài Xuyên không hề có một tia gợn sóng:

“Đáng đời cô. Mấy chục mạng đồng đội của tôi đã bị giết trong tay các người, tôi đã nói, chúng ta không đội trời chung, cô muốn ác thì hãy tàn nhẫn đến cùng, đừng

mềm lòng với tôi.”

Anh đã sớm uống thuốc mà Tra Nhĩ Tư lén lút đưa tới nên thuốc của Cố Văn Chu không có tác dụng đối với anh, chẳng qua là anh tương kế tựu kế, rời khỏi căn nhà này,

sau khi anh ra ngoài thì phát tín hiệu cho Lãnh Diệp.

Gánh trên vai bao nhiêu sinh mạng của đồng đội, anh không thể bởi vì sự thương hại nhất thời của cô mà mềm lòng đối với cô.

“Ông ta bây giờ là người của nước Y, xét xử cụ thể vẫn là phải giao cho nước Y trước, tòa án Công lý Quốc Tế chỉ có thể can thiệp vào sau khi đã xét xử xong.”

Lãnh Diệp đi tới trước mặt Thẩm Vị Ương, sắc mặt anh không chút thay đổi nói. Thẩm Vị Ương gật đầu:

“Mọi người cứ xem rồi xử lý là được.”

Hiện tại Diệp Tu Ly vẫn còn tước vị, phía sau vẫn còn có một số tranh chấp quyền lợi mà bọn họ không biết, nên xử lý như thế nào còn phải xem ý hoàng thất bên kia,

không phải là việc mà bọn họ bây giờ một phát bắn chết là có thể giải quyết.

Cô đi tới chỗ Vũ Bách đang quỳ bên cạnh cái hố tuyết đó, nhẹ nhàng ngồi xuống, cô quỳ cùng Vũ Bách, rồi hướng hố tuyết lặng lẽ dập đầu.

Cuối cùng Vũ Bách ôm chần lấy cô không thể chịu đựng được nữa mà khóc rống lên.

Cô nhẹ nhàng vỗ vai cậu một cái, an ủi:

“Tiểu Vũ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sau này chị sẽ thay bọn họ chăm sóc em thật tốt, bây giờ bọn họ cuối cùng cũng đã có thể ở bên nhau, em nên vui thay cho bọn họ mới đúng chứ.”

Vũ Bách bi thương liên tục khóc, cậu không nói được lời nào, chỉ là trong lòng vô cùng xót xa, cô biết rằng ở trên thế gian cô đã không còn người thân nữa rồi. Trước khi Lưu Hiểu Vũ ra đi, cô cũng chưa kịp gọi ông một tiếng ba cho đàng hoàng.

“Nữ vương bệ hạ, em đã liên hệ với bên kia rồi, tình trạng bên trong của Cẩn ca bây giờ rất tệ, chỉ có một cách có thể cứu được anh ấy.”

Sau khi trở lại Đế Đô nước Y nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày, suốt mấy ngày lo âu chờ đợi, rốt cuộc Lãnh Diệp cũng tới, anh ta báo cho cô một tin tức, có thể cứu Lãnh

Hoài Cẩn ra.

Nhưng mà dường như Thẩm Vị Ương không muốn nghe anh giải thích nhiều, vẻ mặt của anh có chút nghiêm túc. Thẩm Vị Ương cảm thấy chỉ cần có thể đem A Cẩn đưa ra khó đó thì để cô làm cái gì cũng được. Cho nên cô lập tức hỏi anh ấy một cách sốt ruột:

“Là cách gì, chỉ cần có thể cứu A Cẩn ra, bắt chị làm gì cũng được.”

“Rời khỏi anh ấy cũng được sao?”

Lãnh Diệp nhìn cô với ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng than thở.

“Để cho anh ấy cưới Cáp Nhã cũng được sao?“

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK