Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vị Ương…”

Ngay khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương như không muốn sống mà nhảy từ trên khán đài hơn mười mét xuống dưới, khóe mắt Lục Vân Sâm như muốn nứt ra, anh ta lập tức đứng lên từ vị trí của mình và chạy đến phía ngoài cùng của lan can để xem, khàn giọng kêu tên người em gái.

Lãnh Sùng cũng bị sốc, đi cùng Lãnh Diệp đuổi theo Lục Vân Sâm đến chỗ lan can, còn có cả nữ vương bệ hạ, Nhiếp Giang, Tiêu Diễm và Mộ Vân cũng như thế.

Trên mặt nữ vương bệ hạ khó giấu được vẻ khiếp sợ.

Thẩm Vị Ương làm như thế có phải là trái với quy tắc rồi không, bởi vì chưa từng có một người nào lại nhảy xuống không chút do dự như cô cả.

Phía dưới là đám thú dữ ăn thịt người, cô như thế là đang đi tìm cái chết.

“Vị Ương, bắt lấy!”

Lục Vân Sâm nhanh chóng bình tĩnh lại, chạy tới chỗ dây lụa đỏ do Thẩm Vị Ương cột lấy, ném cây súng lục của cô cho cô.

Lúc này cô đã đi được một nửa, suýt chút nữa đã không có vũ khí gì mang theo.

Thẩm Vị Ương nhận lấy cây súng lục, cô ngẩng đầu lên, có hơi áy náy liếc mắt nhìn Lục Vân Sâm, sau đó cô lại tiếp tục đi xuống trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người. Ngay khi huyết sư tới gần Lãnh Hoài Cẩn và định giơ một nhát móng vuốt cuối cùng, cô lập tức bắn một phát súng ngay mắt nó, sau đó nhanh chóng cởi bỏ dải lụa đỏ và rơi xuống đất, nhanh chóng né tránh đòn tấn công từ phía con huyết sư đã nổi điên, sau đó lại lảo đảo chạy tới bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn và đó anh dậy.

“A Cẩn, A Cẩn, anh có thể đứng lên không?”

chứ?”

Ngay khi cô vừa đụng vào Lãnh Hoài Cẩn, cô đã phát hiện lòng bàn tay mình hơi sền sệt, ánh mắt cô run rẩy nhìn xuống, phát hiện cả bàn tay mình đều là máu.

Máu của Lãnh Hoài Cẩn.

Phần lưng của anh không có chỗ nào là lành lặn, tất cả đều là vết cào từ móng vuốt của thú dữ.

“Đừng khóc.” Anh dùng bàn tay dính đầy máu lau khô nước mắt cho cô, cười giòn nói: “Ngay cả việc chết vì tình yêu mà còn dám thì sao anh lại sợ thấy cái này

Cô ôm chặt lấy anh, giọng nói run rẩy: “Em không sợ chết, nhưng em sợ anh chịu khổ. Xin lỗi anh, em tới chậm rồi.”

“Những gì em cần xin lỗi anh bây giờ, chính là việc không màng tới nguy hiểm của mạng sống của bản thân mà đã nhảy xuống đây.” Anh đứng dậy khỏi mặt đất dưới sự trợ giúp cua rốc, sau đó lại bảo vệ cô ra phía sau: “Chờ khi chúng ta ra ngoài, anh sẽ tính sổ chuyện này với em.”

Lãnh Hoài Cẩn rất tức giận khi cô không quan tâm tới sự an toàn của mình.

Nhưng bây giờ không phải là lúc cãi nhau.

Vừa rồi khi ngã xuống anh thật sự rất mệt, không còn chút sức lực để đứng dậy.

Nhưng bây giờ, cô đã xuống đây, anh không thể để cô chết với mình ở đây được.

Hai người từ trước đến nay rất ăn ý với nhau, ngầm phối hợp cũng có thể đối phó được với huyết sư.

Nhưng nhiêu đó vẫn không đủ, thể lực của bọn họ đã tới thời điểm cạn kiệt.

Ngoại lực từ súng lục không xi nhê gì cả, một phát súng vừa rồi khi cô xuống bắn vào mắt huyết sư, cũng chỉ giống như gãi ngứa lên mí mắt cứng như sắt của nó, một

đòn không đau không ngứa.

Lãnh Hoài Cẩn đề cổ tay Thẩm Vị Ương lại: “Đừng lãng phí đạn nữa, dùng vũ khí lạnh bên kia đi.”

Đài đấu thủ bên kia có một vài món vũ khí, hiện giờ đã bị chi của con huyết sư kia đập vào giá và ngã xuống đất.

Những món vũ khí đó chưa chắc có ích, nhưng vẫn có thể phòng thân được chút ít, vẫn tốt hơn là lãng phí đạn vô ích.

Súng lục này là do Lục Vân Sâm lấy từ trong tay cô tối hôm qua, bên trong chỉ còn lại hai viên đạn.

Vừa rồi đã bắn đi một viên, bây giờ chỉ còn lại một viên cuối cùng.

Bọn họ thật sự không thể lãng phí.

Lục Vân Sâm khẩn trương đứng trên trạm đài, nhìn đôi vợ chồng bọn họ không dùng súng lục mà chuyển sang dùng vũ khí lạnh thì có hơi bất ngờ, sau đó mới ý thức

được có thể là không đủ đạn.

Anh ta nhìn vẻ mặt phức tạp của nữ vương bệ hạ thì tức giận nói: “Nữ vương bệ hạ, mọi chuyện đã tới mức này mà bà vẫn xác định muốn tiếp tục sao?”

“Vì sao lại không thể tiếp tục chứ?” Vẻ mặt nữ vương bệ hạ lạnh lùng nhìn anh ấy, cười lạnh lùng: “Không phải các người đã đồng ý với điều kiện tôi đưa ra rồi sao?” Lục Vân Sâm tới sau nên không rõ chuyện bên này cho lắm, bây giờ có hơi ngây ngốc: “Điều kiện gì.”

Lãnh Diệp tới gần anh ta, nói nhỏ: “Bà ấy muốn anh Cẩn và công chúa Cáp Nhã kết hôn, nhưng Vị Ương không đồng ý.”

Thẩm Vị Ương mà đồng ý thì mới là chuyện lạ.

Hoàng gia của đất nước Y đúng là vô lý.

Lục Vân Sâm siết chặt nắm đấm.

Nữ vương bệ hạ khẽ liếc mắt nhìn anh ta, sau đó lại nhìn sang Lãnh Sùng rồi cười nói: “Ông Lãnh, tôi nghe nói Lãnh Hoài Cẩn là do một tay ông nuôi dưỡng, ông còn là phụ huynh của cậu ta, chắc là có thể làm chủ nhỉ.”

“Chỉ cần ông thay cậu ta hứa rằng sau này sẽ kết hôn với Cáp Nhã, bây giờ tôi sẽ buông tha cho họ ngay, gọi người tới dùng trang bị tự động dẫn huyết sư về lồng.”

Hai tay Lãnh Sùng chậm rãi siết lại, nhưng bề ngoài vẫn mỉm cười rất phong độ: “A Cẩn lớn rồi, chuyện của thằng bé đều là do thằng bé tự mình quyết định, cho dù là

phụ huynh cũng không có quyền đùa giỡn số mệnh của người khác.”

“Được, tôi đây sẽ cho cậu ta một cơ hội.” Nữ vương bệ hạ nhận lấy khí cụ khuếch đại âm thanh, nhìn xuống đôi uyên ương mệnh khổ người đầy vết thương bên dưới, chậm rãi cất giọng: “Lãnh Hoài Cẩn, tôi sẽ cho các người một con đường sống.”

“Tôi biết cậu là người sáng suốt gan dạ không sợ chết, nhưng cậu nhẫn tâm nhìn người phụ nữ bên cạnh mình vì cậu mà chết sao? Chỉ cần bây giờ cậu gật đầu, đồng ý cưới công chúa Cáp Nhã của đất nước Y chúng tôi, tôi sẽ buông tha cho các người, người phụ nữ này cũng sẽ không cần phải chết với cậu.”

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương đã mệt rã rời cả tinh thần và thể xác, chỉ khi dựa vào nhau mới có thể đứng vững, mà những món vũ khí vừa rồi cũng đã gần như đứt gãy, chỉ còn lại con đao dài trong tay Lãnh Hoài Cẩn.

Còn huyết sư kia, thì chỉ biết càng lúc càng hưng phấn từ khi ngửi thấy mùi máu tươi trên người bọn họ, bây giờ không còn thấy chút mệt mỏi nào.

Còn bọn họ lại là nỏ mạnh hết đà.

“Cậu nghĩ kỹ đi, nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ không cần phải tiếp tục nữa, sau này cũng không cần phải gặp lại, còn con thì tôi cũng sẽ mang đi.”

Ngay khi nghe thấy nữ vương bệ hạ nói rằng Thẩm Vị Ương sẽ được an toàn vì điều đó, Lãnh Hoài Cẩn do dự.

Thẩm Vị Ương nhìn thấy anh do dự, lên tiếng cắt ngang anh.

“Trước đây bà ấy đã từng hỏi em nhưng em không đồng ý, bởi vì em biết, anh tình nguyện dù có chết ở đây cũng sẽ không phản bội tình cảm của chúng ta, bây giờ em

cũng như thế”

Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt lấy tay cô, trầm giọng nói: “Anh biết rồi, vậy chúng ta hãy liều một phen cuối cùng, cho dù là kết quả ra sao cũng sẽ cùng nhau đối mặt.”

Thẩm Vị Ương ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng liếc qua nơi khế phản chiếu nào đó trên khán đài, sau đó lại một lần nữa phối hợp với Lãnh Hoài Cẩn.

Cô nắm lấy lông của huyết sư rồi leo lên người nó, túm chặt lấy phần lông phía sau gáy rồi nhổ ra khiến nó đau đớn, ngay khi nó phát cuồng thì Lãnh Hoài Cẩn lại tránh

đi đòn tấn công đầu tiên từ móng vuốt sắc bén của nó, lại tránh đi móng vuốt của nó lần thứ hai, rồi nhận một đòn nặng nề từ móng vuốt phía sau, tận dụng lực ra đòn thay

đổi phương hướng trực tiếp xuống dưới thân nó, dựng thẳng cây đao dài trong tay, thọc tới phần bụng yếu ớt nhất của huyết sư mà bọn họ đã quan sát được ban nãy.

Thẩm Vị Ương đồng thời cởi bỏ cây giáo dài đã bị chặt đứt một nửa đang quải sau lưng, rồi dùng sức đâm nó từ phía sau lưng.

Hai bên đều là địch, huyết sư hoàn toàn nổi điên, tiếng thú dữ phát điên rên rỉ trên đài đấu thủ gần như muốn phá võ toàn bộ trường đấu thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK