Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái, cái gì?

Lãnh Linh Lung hoài nghi cầm bản hợp đồng trên bàn lên nhìn.

Thẩm Vị Ương tiếp tục ân cần giải thích cho cô ta: “Nói chính xác hơn, tôi đang hợp tác với cô dưới tư cách là một cổ đông, để tránh sau này có người ý kiến với tôi, tôi đã cố ý đánh dấu một điểm, đó là không ai có thể can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của tôi.”

“Phó tổng giám đốc Lãnh, cô không biết nhân tài rất khó tìm sao? Để mời được tôi, lúc ấy tổng giám đốc Lãnh đã đáp ứng mọi điều kiện đó.”

Mặc dù lúc đấy cô đã dùng chút thủ đoạn khiến Lãnh Hoài Cẩn mắc câu, nhưng cuối cùng kết quả vẫn tốt đẹp, bọn họ đều có được thứ mình muốn.

Cô cũng không ngờ rằng, khi đó cô giấu giếm, tránh cho Lãnh Hoài Cần thẹn quá hóa giận mà ký thêm một điều khoản, lúc này lại thực sự dùng đến nó để giữ được vị trí của mình với Lãnh Linh Lung.

Quả nhiên vì bản hợp đồng này, Lãnh Linh Lung trở tay không kịp, khuôn mặt lạnh băng.

“Phó tổng giám đốc Lãnh, nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước nhé?”

Trước sự thất vọng của Lãnh Linh Lung, Thẩm Vị Ương không thèm che giấu sự đắc ý của mình.

“Thẩm Vị Ương!” Khi cô bước ra cửa, Lãnh Linh Lung lớn tiếng gọi lại.

“Cô cho rằng giữ được vị trí của mình là xong sao? Cô có thể giữ được vị trí của mình, nhưng Lãnh Hoài Cẩn thì sao, nó đang nửa sống nửa chết nằm trên giường bệnh, cô cho rằng ban giám đốc sẽ để một người sống chết không rõ tiếp tục làm tổng giám đốc à?”

“Xem ra cô Lãnh thật sự không biết gì về A Cẩn rồi.”

Lãnh Linh Lung vốn tưởng rằng chuyện này sẽ khiến Thẩm Vị Ương đắn đo, nhưng không ngờ cô lại có phản ứng giễu cợt như vậy.

Cô như vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô không sợ ban giám đốc đuổi Lãnh Hoài Cẩn sao?

Lãnh Linh Lung âm thầm hoảng hốt.

Có phải cô ta đã bỏ qua chuyện gì mà mình không hề hay biết.

Nhưng lần này Thẩm Vị Ương không trả lời cô ta mà ra khỏi văn phòng phó tổng giám đốc.

“Cô Thẩm, sao rồi? Phó tổng giám đốc Lãnh có gây khó dễ cho cô không?”

Thẩm Vị Ương vừa trở lại văn phòng, đám người Lưu Huy liền đi tới lo lắng hỏi.

Thẩm Vị Ương hơi mím môi: “Mọi người cho rằng tôi là người chịu thiệt sao?”

Mọi người đều lắc đầu.

Cô bật cười: “Vậy bây giờ mọi người chăm chỉ làm việc đi, hoàn thành công việc, tan làm đúng năm giờ.”

“Cô Thẩm muôn năm!”

Mọi người lại đồng thanh hoan hô, sau đó lập tức lao vào làm việc như tiêm máu gà.

Ngải Lan nhìn Thẩm Vị Ương cười nói: “Cô Thẩm, nhờ có cô, chúng tôi từ bộ phận thảm thương nhất trở thành bộ phận được hâm mộ nhất. Tôi nghe nói những người ở bộ phận khác đang gây rối, yêu cầu hủy bỏ chế độ 996 giống chúng ta.”

“Vậy thì họ cần một người đứng đầu khôn ngoan và hào phóng như tôi.”

Thẩm Vị Ương đi vào phòng làm việc, rót cho mình một tách cà phê, mỉm cười đến gần Ngải Lan.

“Thật đáng tiếc, bọn họ không may mắn như vậy, hiếm có người đứng đầu như vậy lắm.”

Nếu một người không có năng lực mà còn kiêu ngạo, nhất định sẽ bị người khác căm ghét, nhưng Thẩm Vị Ương thì khác, dung mạo và năng lực của cô đều khiến

người ta vừa cảm khái vừa nể phục.

Ngải Lan sùng bái nhìn cô: “Cô Thẩm, cô tuyệt thật, tôi nhất định phải học hỏi noi gương cô.”

Thẩm Vị Ương mỉm cười: “Vậy cô phải cố gắng lên, nếu không hiểu có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào, hôm qua tôi đã xem bản vẽ mới của cô, có tiến bộ rất lớn, dần hình

thành được phong cách riêng rồi.”

“Đúng rồi Tiểu Ngải, cô có đu idol không?” Thẩm Vị Ương đột nhiên hỏi một câu.

Ngải Lan thoáng sửng sốt, sau đó ngượng ngùng nói: “Có chứ, nhưng tôi xui lắm, đu ai là người đó rớt đài, cho nên bây giờ chẳng dám tùy tiện đu idol nữa.”

Đu ai là người đó gặp chuyện.

Sao lại có chút hài hước nhỉ.

Tuy rằng có vẻ không tốt lắm, nhưng Thẩm Vị Ương vẫn cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười ra tiếng.

Ngải Lan xấu hổ oán giận nhìn Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm đừng cười tôi, cô hỏi tôi trước mà.”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới bình tĩnh lại, không cười cô nữa: “Được rồi được rồi, tôi không cười nữa, tôi có chuyện cần nhờ cô. Cụ thể là tôi đang suy nghĩ về việc viết bài, sau đó nhờ cô tìm người trong giới giải trí, người mà có công ty quảng bá và đội ngũ thủy quân hùng mạnh, giống tập đoàn trước đây có thể đẩy mạnh tiếp thị lan truyền trên mạng đó, cô đàm phán giá cả, gửi bản sao tôi đã chuẩn bị sẵn cho họ.”

Vẻ mặt Ngải Lan dần trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có chút sợ hãi, run rẩy nhìn Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm, ai đắc tội với cô sao?”

Thẩm Vị Ương: “Yên tâm, tôi không làm chuyện vô đạo đức đâu, tôi chỉ tạo chút sóng gió cho dư luận, để nhân viên mọi người có lợi hơn thôi.”

Cũng thuận tiện để không ai dám có ý gì với Huy Chương Vinh Quang nữa.

“Tôi đã gửi bản sao đến địa chỉ email của cô, chỉ mình cô làm việc này thôi nhé, đây là thẻ đen của tôi, chuyển tiền từ tài khoản này, đừng để bất kỳ ai biết.”

Buổi chiều lúc tan làm, Thẩm Vị Ương lại gọi Ngải Lan vào, đưa cho cô ấy một cái thẻ đen.

Ngải Lan vừa mới nhận được email, liền biết Thẩm Vị Ương định làm gì, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn cô.

“Cô Thẩm, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm xong, không để bất kỳ ai biết.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, mặc áo khoác chuẩn bị tan tầm: “Tôi tin cô.”

Đến cửa, cô phát hiện hình như có bóng người đang bỏ chạy.

Là Tưởng Kiện hay ngủ gật khi làm việc.

Cô bất đắc dĩ mỉm cười : “Lúc làm việc không hăng hái lắm, nhưng tan tầm lại rất tích cực.”

Ngải Lan nhìn theo cô, phát hiện đó là Tưởng Kiện, cô ấy lập tức nói giúp: “Mẹ Tưởng Kiện bị bệnh cần người chăm sóc, trước đây dưới chế độ 996, một mình anh ấy vốn không thể chăm sóc được, hơn nữa điều kiện gia đình cũng không tốt lắm, không có khả năng thuê y tá riêng, nghe nói mẹ anh ấy ở bệnh viện bị y tá đối xử không tốt, cho nên anh ấy chỉ có thể thường xuyên một mình đến đó trông nom.”

Thẩm Vị Ương thoáng sửng sốt, ánh mắt không đành lòng: “Trong nhà chỉ có hai mẹ con thôi sao?”

Ngải Lan gật đầu: “Chỉ có mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, Tưởng Kiện cũng không còn cách nào khác. Cô Thẩm, đừng trách anh ấy ngủ gật, anh ấy đã hoàn thành

công việc của mình rồi, anh ấy cũng không kéo chân mọi người.”

Thẩm Vị Ương nghe xong liền đặt túi xuống, quay người đi tới máy tính tìm kiếm hồ sơ của Tưởng Kiện, vừa tìm vừa nói với Ngải Lan: “Bây giờ chúng ta đang đợi quyết

định, khối lượng công việc cũng không nhiều lắm, nếu mọi người sẵn sàng giúp đó thì chia sẻ công việc với cậu ta, tôi sẽ tăng lương cho mọi người, sau đó để cậu ta nghỉ việc, chờ mẹ cậu ta trải qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp.”

Hốc mắt Ngải Lan nóng lên, suýt nữa thì rơi nước mắt: “Cảm ơn, cảm ơn cô Thẩm.”

“Cô không biết đâu, trước đó Tưởng Kiện đã xin quản lý Ngô cho nghỉ phép, nhưng quản lý Ngô lại nói anh ấy sẽ bị trừ tiền thưởng cuối năm nếu nghỉ, phải tuân theo

chế độ 996, mà lúc này gia đình Tưởng Kiện cần phải tiêu tiền, làm sao để bị trừ tiền được, đành phải chạy vậy từ văn phòng đến bệnh viện, cuối cùng ngất xỉu ở nhà ăn của

tập đoàn, sau khi tỉnh lại vẫn phải tiếp tục tuân theo chế độ 996.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK