Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô gái này say rượu hay bị bệnh vậy? Tại sao không có phản ứng gì cả?”

Người đàn ông chạm vào Thẩm Vị Ương và muốn trêu ghẹo cô một chút, thấy cô không có phản ứng gì, lập tức nói với người bạn ở phía sau anh ta.

Nhưng vừa nói xong những lời này thì vài giây sau, Thẩm Vị Ương đã từ phía sau ôm lấy cổ anh ta.

“Giao hết tiền trên người của anh cho tôi.”

Đây chính là con mồi biến thành kẻ cướp.

Người đàn ông bị dọa cho giật mình, sau khi phản ứng, lập tức giãy giụa để thoát khỏi Thẩm Vị Ương, nhưng sau vài chiêu thì bị Thẩm Vị Ương quật ngã xuống đất.

“Tôi nói lại lần cuối cùng, đưa toàn bộ số tiền trên người cho tôi.”

Vừa nói, cô vừa vặn cánh tay anh ta ra sau, khiến người đàn ông đau đớn hét lên: “Á! Bà cô, tôi biết sai rồi, tôi thực sự biết mình sai rồi, làm ơn thả tôi ra, thả tôi ra đi.”

Thẩm Vị Ương không nói, vẫn dùng lực vặn cánh tay của anh ta như muốn vặn gãy cánh tay vậy, không còn cách nào khác, anh ta chỉ nhìn người bạn ở phía sau anh ta nói: “Nhị Trụ, cậu làm sao vậy? Còn không mau đưa tiền cho bà cô này đi, cậu muốn nhìn thấy anh trai của cậu bị đánh chết sao?”

Người đàn ông tên Nhị Trụ lập tức móc ví tiền ra, từ trong đó lấy ra một tờ tiền một trăm tệ đã nhăn nhúm.

Thẩm Vị Ương không nhận, không hài lòng nói: “Chỉ có vậy thôi sao? Số tiền các anh uống rượu tối nay còn nhiều hơn chút tiền này.”

Người bị cô đè xuống đất lập tức khóc lên rồi nói: ”Nhị Trụ, mẹ mày chứ cái thẳng vong ơn bội nghĩa, bây giờ anh của mày bị bà cô này bắt nạt thành ra như vậy, mày

vẫn không biết đường cứu anh của mày, uổng công anh mời mày uống tối nay!”

“Được rồi, được rồi, đừng gào nữa.”

Nhị Trụ bình tĩnh ngắt lời anh ta, sau đó lại lấy thêm vài tờ tiền bị nhàu nát từ trong ví ra, cuối cùng tự mở ví của mình đưa cho Thẩm Vị Ương xem.

“Vậy thôi, chỉ có ít tiền này thôi, nếu cô vẫn không hài lòng, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Thẩm Vị Ương nhìn thấy ví tiền của anh ta thật sự trống rỗng.

Cô giật lấy tiền lẻ trong tay anh, sau đó mới buông tha người đàn ông bị mình đè xuống đất, xông đến hai tên súc vật không có bản lĩnh gì mà muốn dụ dỗ phụ nữ, tức giận nói: “Cút đi, đừng để tôi gặp lại hai người!”

Hai người bọn họ không một người nào là đối thủ của cô, nên giờ mới có thể dễ dàng thoát khỏi dưới tay cô, đương nhiên không dám nhiều lời nữa, sau khi nghe thấy cô nói cút thì lập tức cút đi ngay.

Sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Vị Ương mới lo lắng về số tiền trong tay mình, với số tiền ít ỏi này chỉ đủ để sống trong căn phòng tệ nhất ở Đế Đô, hơn nữa chỉ ở được một đêm, chi bằng cô giữ lại để ngày mai mua chút gì đó để ăn.

Còn chỗ ngủ thì tối nay cứ ngủ lại chỗ này trước.

Nếu còn gặp phải mấy tên mù kia, cô vẫn có thể dọa dẫm kiếm thêm một ít.

Nghĩ như vậy, cô lại nằm xuống trên băng ghế và chuẩn bị ngủ.

Một người ngồi trong xe cách đó không xa đã báo cáo tình hình của cô với Lãnh Hoài Cẩn: “Tổng giám đốc Lãnh, sau khi rời khỏi bệnh viện cô ta đã ngủ trên một băng ghế ven đường, giữa chừng gặp hai tên lưu manh, nhưng bị cô ta đánh và bỏ đi rồi, cô ấy còn dọa dẫm hai tên lưu manh đó và cướp được mấy trăm tệ.”

“Được, tiếp tục theo dõi cô ta cho tôi, lập tức thông báo cho tôi khi cô ta liên lạc với Vị Ương.”

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn dặn dò xong thì cúp điện thoại, vẻ mặt hơi sửng sốt.

Anh không tin những gì cô ta nói rằng cô ta mới là Vị Ương thật sự.

Nhưng kỹ năng của cô thực sự đáng ngờ.

Hôm qua khi cô tiêm kim vào anh, anh đã không có thời gian để phản ứng.

Người có thể làm được như vậy chỉ có Vị Ương.

Không phải nói là cô giỏi hơn tất cả những người khác, mà là cô hiểu rõ anh, trong chớp mắt có thể căn cứ theo biểu hiện khi anh thiếu phòng bị nhất, sau đó nhanh

chóng ra tay.

Trong tình huống này, không chỉ phụ thuộc vào kỹ năng, mà quan trọng hơn là thời cơ.

Trước đây Diệp Chiêu Chiêu chưa từng gặp qua anh, làm sao có thể nắm bắt thời cơ chính xác như vậy?

Nhưng hình như anh đã từng gặp cô ở đâu đó trước đây rồi, cũng có chút ấn tượng với dáng vẻ của cô, nhưng lại nhớ không ra, hình như là chuyện rất lâu, rất lâu trước đây rồi…

“A Cẩn, anh đang nghĩ gì vậy?”

Lúc này, ”Thẩm Vị Ương” sau khi tắm xong và bước ra từ phòng tắm, mái tóc cô ta quấn trong chiếc khăn nhưng vẫn có những giọt nước nghịch ngợm trượt xuống đường nét xinh đẹp của cô ta.

Dĩ nhiên ngoại hình của Diệp Chiêu Chiêu đẹp hơn một chút, nhưng trong lòng của anh chỉ có Thẩm Vị Ương.

Anh nhanh chóng định thần lại, vươn tay giúp cô ta cởi khăn tắm trên đầu, sau đó kéo cô đến bên ghế sofa và sấy tóc cho cô.

Thân Khiết vừa muốn nói rằng em tự mình làm được không làm phiền anh, nhưng cô ta đã nhanh chóng phản ứng và kim lại.

Bây giờ cô ta là “Thẩm Vị Ương”, “Thẩm Vị Ương” trong lòng Lãnh Hoài Cẩn là một người phụ nữ giống như công chúa cần được nuông chiều.

Anh rất thông thạo trong việc sấy tóc cho cô, có vẻ như bình thường không ít lần anh giúp cô sấy tóc.

Sau khi nhận ra điều đó, cô ta đã cố gắng hết sức để bản thân tận hưởng sự phục vụ của anh một cách tự nhiên, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi sự căng thẳng.

Người đang sấy tóc cho cô ta lúc này chính là Lãnh Hoài Cẩn.

Người đàn ông mà cô ta từng không thể đòi hỏi, giờ đây anh lại sấy tóc cho cô ta dịu dàng như vậy.

Đây là điều mà có nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tới, bây giờ lại có thể trở thành sự thật.

Mặc dù cô ta đang mặc quần áo của Thẩm Vị Ương, sử dụng cơ thể của Thẩm Vị Ương.

Nhưng như vậy thì sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn thật lâu, chịu một chút uất ức thì có sao đâu.

“Em sao vậy?”

Trong lúc Lãnh Hoài Cẩn đang sấy tóc cho cô ta, cảm thấy cơ thể cô ta hơi cứng, lập tức mở miệng hỏi cô ta có chuyện gì.

Bởi vì căng thẳng quá mức, lúc mới mở miệng, giọng nói của Thân Khiết có chút khàn khàn: “Em, hừm hừm, có thể hơi lạnh, mấy ngày em sợ lạnh.”

Thì ra là như vậy, Lãnh Hoài Cẩn vươn tay bế cô ta lên, sau đó cẩn thận đặt cô ta lên giường, đắp chăn cho cô ta thật kỹ.

Giọng nói dịu dàng khiến Thân Khiết có cảm giác giống như mình đang nằm mơ.

“Trở mình lại đi, anh sấy tóc cho em tiếp.”

“Được.”

Cô ta cười một nụ cười ngọt ngào với anh.

Được một người đàn ông như vậy chăm sóc, thật sự là phúc phần mấy đời cũng không tu được.

Không biết đến lúc đó anh vẫn sẽ còn dịu dàng nữa không.

Khi nằm trên giường và được anh dịu dàng sấy tóc cho mình, bởi vì sự thân mật và dịu dàng mà trước đây chưa từng có ở anh, Thân Khiết không khỏi bắt đầu mơ tưởng miên man bất định.

Sau khi sấy tóc cho cô ta xong và làm vài bước chăm sóc đơn giản, anh vào phòng tắm để tắm.

Nhìn dáng người thon dài khỏe đẹp của người đàn ông phản chiếu trên lớp kính mờ, hai má của Thân Khiết hơi ửng hồng.

Đêm qua bị Thẩm Vị Ương quấy rầy, nhưng đêm nay, cô ta nhất định phải cố hết sức nhanh chóng quan hệ với anh.

Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất.

Chỉ cần tối nay cô có quan hệ với Lãnh Hoài Cẩn, thì Lãnh Hoài Cẩn cũng sẽ trở nên ô uế trong lòng của Thẩm Vị Ương.

Cho dù cô có thể nhẫn nhịn không chú ý, nhưng sau này thế nào cũng sẽ là một cái gai nhọn đâm vào tim cô.

Cô ta không biết mình và Lãnh Hoài Cẩn có thể ở bên nhau bao lâu, nhưng nếu cô ta không có được thì Thẩm Vị Ương cũng không dễ dàng có được.

Tiếng nước trong phòng tắm từ từ ngừng lại, cô ta nắm chặt vạt dưới của váy ngủ ngắn đến đùi, chờ Lãnh Hoài Cẩn đi ra.

Chỉ cần đêm nay qua đi, Lãnh Hoài Cẩn sẽ thật sự thuộc về cô ta.

Cho dù sau này có xảy ra biến cố gì đi chăng nữa cũng không thể xóa bỏ được sự thật rằng họ đã từng là vợ chồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK