Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông nội tôi luôn tin điều này, có lẽ có quan hệ với tổ tiên từng là thầy bói của nhà chúng tôi, ông nội tôi vẫn luôn tin thế giới này có thuốc trường sinh bất lão, hình như

ng luôn tìm kiếm thuốc này.”

Thì ra tổ tiên nhà họ Diệp từng là thầy bói, chẳng trách ngày trước Lãnh Hoài Cẩn nói nhà họ Diệp có tà.

Nói như vậy, quả thật là có chút tà.

Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì cũng chấp nhận được, với sự phát triển của nền văn minh thế giới này, có rất nhiều giả thuyết kì quái, trong đó cũng không thiếu truyền

thuyết về tu tiên trường sinh.

Trước đây nhà họ Diệp có thể nghiên cứu những thứ này, có lẽ cũng có vài bí quyết mà người khác không biết.

“Anh đến đây là muốn tìm chúng tôi, hay là muốn đến núi Vạn Cốt.”

Thẩm Vị Ương hỏi.

Diệp Phù Tô: “Gặp được các cô là tình cờ, tôi chủ yếu muốn đến núi Vạn Cốt, muốn biết rốt cuộc ông nội muốn làm gì.”

Nói đến đây, anh ta nhìn về phía Liễu Hoài Xuyên, trong mắt tràn đầy sự tự trách và áy náy: “Tôi biết số 86 đã hại rất nhiều người, trong đó có cả anh em của cô, tôi muốn tìm ra chân tướng, ngăn chặn tội ác của nhà họ Diệp.”

Ly.

Thẩm Vị Ương nhìn về phía Liễu Hoài Xuyên: “Nếu như mục đích giống nhau, chúng ta có thể dẫn anh ta đi theo cùng, anh ta, có lẽ thực sự vô tội.”

Diệp Phù Tô trước đây bị lão thần Phù Tô khống chế, có lẽ thực sự không biết gì về tội nghiệt của nhà họ Diệp.

Liễu Hoài Xuyên cũng biết nặng nhẹ, bất kể Diệp Phù Tô có biết hay không, dắt theo anh ta, đến lúc quan trọng nói không chừng còn có thể trao đổi anh ta với Diệp Tu

Dù sao thì anh ta cũng là cháu trai của Diệp Tu Ly.

Sau khi nghĩ thông anh ta đồng ý, sau đó nghe theo lời Thẩm Vị Ương lên xe nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi trời sáng đám người Cố Văn Chu đuổi theo, bọn họ cũng tiếp

tục lên đường.

Đợi đến khi Liễu Hoài Xuyên rời đi, Diệp Phù Tô vẫn rất tự trách, nhìn Thẩm Vị Ương: “Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ta, tôi đã thấy một vài bức ảnh, bên trên đều là vết cháy rụi, còn có một ít đá lưng rồng, có phải đồng đội của anh ta đã chết rất đau đớn.”

Thẩm Vị Ương an ủi: “Những chuyện này không liên quan gì đến anh, nếu như anh thực sự cảm thấy có lỗi thì lần này đi theo chúng tôi để giúp đỡ, tìm ra nơi ông cậu luyện thuốc.”

Đôi mắt của Diệp Phù Tô cuối cùng cũng có chút ánh sáng, anh ta lập tức nhìn Thẩm Vị Ương đảm bảo: “Vị Ương cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô thật đàng hoàng, sẽ không để những anh hùng kia hi sinh vô ích.”

Trong lòng Thẩm Vị Ương vẫn còn nghi hoặc: “Nhưng đó là ông của anh, anh chắc chắn sẽ giúp chúng tôi đối phó với ông ta sao?”

Liễu Hoài Xuyên cũng không đồng ý. “Nhưng tôi cũng không nhớ ra ông ấy, cảm giác ông ấy cũng không đối xử tốt với tôi, cô đừng thấy tôi mất trí nhớ, nhưng tôi có thể cảm nhận được tôi không thân với ông ấy, ông ấy cũng không coi tôi là cháu. Ông ấy lại làm nhiều việc sai lầm như vậy, hại nhiều người như vậy, hiện giờ tôi chỉ có thể giúp

cô cứu vãn tất cả.”

Lúc anh ta nói những lời này, trong ánh mắt có một sự chân thành thuần khiết, khiến người khác không kìm được mà tin tưởng anh ta.

Thẩm Vị Ương cũng tin.

Bản thân anh ta cũng không rõ chuyện của lão thần Phù Tô, nhưng cô lại biết rõ.

E là Diệp Tu Ly cũng biết.

Hiện giờ lão thần Phù Tô đã không còn, có vẻ như đứa cháu trai này cũng không có ích gì với ông ta.

“Thực ra Vị Ương này, ông ấy muốn giết ta, cơm tối mà ông ấy chuẩn bị cho ta có số 86.”

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Diệp Phù Tô mới mở miệng nói, đây là chân tướng thật khiến người khác phải rùng mình.

Thẩm Vị Ương tỏ vẻ khó tin nhìn anh ta: “Anh có chắc là như vậy không? Nhưng ông ta là ông của anh mà, tại sao ông ta lại đối xử với anh như vậy?” Diệp Phù Tô cười khổ: “Thế nên tôi mới nói ông ấy không coi tôi là cháu trai, nhờ vậy tôi mới có thể không có tâm lí gánh nặng đến đây giúp các cô.”

Thẩm Vị Ương an ủi vài câu, may mà Diệp Phù Tô cũng sáng suốt, có lẽ là mất trí nhớ nên cũng dễ dàng đối mặt với người ông như vậy.

Hai người lại nói chuyện một lúc, Diệp Phù Tô đột nhiên nhớ đến tin tức mang đến cho cô về Lãnh Hoài Cẩn: “Cô có biết Lãnh Hoài Cẩn đã bị gửi đến trường đấu thú rồi

không?”

Cứ nghĩ đến A Cẩn đang phải chịu khổ ở trường đấu thủ, sống chết không rõ, trong lòng Thẩm Vị Ương lại âu sầu, đau đớn không thôi.

“Tôi biết.”

Giọng cô khàn khàn.

Diệp Phù Tôi thở dài: “Bị gửi đi là vì, công chúa Cáp Nhã và nữ vương bệ hạ làm ầm ĩ lên, nhưng không thay đổi được kết quả, phía bên nhà họ Lãnh dường như cũng nhận được tin tức có người đến.”

Đây lại là điều bất ngờ.

Thẩm Vị Ương thẫn thờ, một lúc lâu sau với tìm lại được giọng nói của mình: “Nhà họ Lãnh có người đến, là ai vậy?”

Diệp Phù Tô: “Lúc tôi trốn trong thư phòng của nhà họ Diệp nghe thấy có thuộc hạ báo cáo với ông ta, chỉ nói Ám Dạ gì đó nhà họ Lãnh, tóm lại là có người đến, chắc là anh ta không sao, chắc là người nhà họ Lãnh đến cứu anh ta.”

Ám Da.

Người đến chắc là Vệ Trạch hoặc Lãnh Diệp.

Cũng đúng, bây giờ ở nhà họ Lãnh, ngoại trừ bọn họ, cũng không có ai quan tâm đến A Cẩn.

Nhưng cho dù có đến, hiện giờ A Cẩn cũng đang ở trường đấu thú, chỉ khi hắn sống sót ra khỏi trường đấu thủ, nhà họ Lãnh mới có thể dẫn anh ta đi,

Cô bắt buộc phải nhanh chóng xử lí chuyện bên này, đợi đến khi A Cẩn đánh bại mười con hung thú trong trận quyết đấu cuối cùng, cô sẽ quay về.

“Chiêu Chiêu, cô sao vậy, cô đang lo lắng cho anh ta sao?”

Thấy Thẩm Vị Ương ngẩn ra vì Lãnh Hoài Cẩn, Diệp Phù Tô nhìn mà đau lòng.

“Cô yên tâm, nếu anh ta đã lựa chọn đi vào thì chắc chắn có thể đi ra, anh ta thích cô như vậy, chắc chắn không nó để cô ở bên ngoài lo lắng cho anh ta.”

Nghĩ đến việc anh ta đột nhiên đánh ngất mình rồi phó thác cho Charles, thậm chí bọn họ còn chưa gặp mặt nhau lần cuối, Thẩm Vị Ương bỗng có chút tức giận: “Anh ta không nó á? Nếu như anh ta thật sự không nó, anh ta sẽ không bỏ lại một mình tôi rồi đưa ra quyết định nguy hiểm như vậy.”

Rõ ràng đã nói là sẽ cùng nhau đối diện với mọi khó khăn, nhưng đến khi tai họa cận kề, anh vẫn bỏ mặc bản thân.

“Sao còn chưa ngủ, nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi, ngày mai còn phải lên đường, nếu như xui xẻo gặp phải bọn Cổ Văn Chu thì phiền phức đấy.”

Lúc Liễu Hoài Châu quay trở lại xe định ngủ thêm một lúc thì nhận ra Tùy Tố đã tỉnh từ lúc nào, không biết đang ngồi ở đó thất thần điều gì.

Nghe thấy anh ra nói chuyện, ánh mắt tràn đầy tâm sự của cô ấy mới đảo qua đảo lại, cô ấy lơ đăng ừ một tiếng.

Ngay khi Liễu Hoài Xuyên tưởng cô chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ thêm một lúc nữa, cô ấy đột nhiên lên tiếng.

“Tôi có thể kể chuyện trước đây của tôi với anh không?”

Liễu Hoài Xuyên bất ngờ.

Tùy Tố tưởng rằng anh ta không muốn nghe, lại lập tức vội vàng nói thêm: “Anh yên tâm, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu.”

Liễu Hoài Xuyên nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ấy, thấy có hơi buồn cười: “Cô muốn nói gì thì nói đi, tôi đang nghe đây, không cần để ý nhiều như vậy.”

Trước đây anh ta và Tùy Tố không tiếp xúc nhiều, nhưng lần này đi cùng nhau, cũng quen thuộc hơn, trong lòng anh ta cô giống như là chiến hữu, không đến nỗi không có cả thời gian để nghe cô ấy nói chuyện.

Anh ta cũng khá khâm phục cô gái này. Là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tùy mà lại dũng cảm như vậy, sẵn sàng lăn lê vào vũng bùn này.

Chỉ sợ rằng lúc cô ấy nói muốn tham gia vào chuyện này, anh trai Tùy Giản của cô ấy sẽ không đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK