“Đại ca Lưu, các anh đã hiểu chưa?”
Thẩm Vị Ương giải thích kế hoạch cho bọn họ xong thì bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
“Đại ca Lưu, anh đi theo tôi và Lãnh Hoài Cẩn đến cái tháp cao kia, Tiểu Ngô và Tiểu Khôn cùng một nhóm, Tiểu Từ và Tiểu Lục cùng một nhóm, các anh phụ trách việc thu hút sự chú ý của con chuột khổng lồ để kéo dài thời gian cho chúng tôi.”
“Được rồi, hiểu rồi.”
Sau khi phân chia nhiệm vụ cho mỗi người xong, Thẩm Vị Ương liếc Lãnh Hoài Cẩn đang đứng gần đấy, sau đó thừa dịp Tiểu Ngô và Tiểu Khôn chạy ra ngoài thu hút sự chú ý của chuột khổng lồ nhanh chóng đưa Lưu Hiểu Vũ tập hợp với Lãnh Hoài Cẩn, sau đó ba người cùng chạy về phía tòa tháp cao.
Đây là một tòa tháp tín hiệu rất cao, được cấu tạo bởi thép cao tốc. Leo lên được ngọn tháp không phải là một chuyện dễ dàng.
Chuyện nguy hiểm hơn nữa là nếu để con chuột khổng lồ kia đánh rơi xuống, chắc chắn bọn họ sẽ ngã chết.
“Để anh ta leo lên cùng với tôi, cô hỗ trợ phía dưới.”
Lúc đến chân tháp, Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng ra lệnh với Thẩm Vị Ương: “Không được, cô cũng phải lên, phải có ít nhất hai người để kéo dây thừng.”
Trong thời điểm như này, Thẩm Vị Ương cũng không thể nghĩ được đến việc Lãnh Hoài Cẩn nói vậy là vì lo lắng cho cô.
Mặc dù Lưu Hiểu Vũ là tiền bối của cô, cô rất tôn trọng anh ta nhưng cô sẽ không giao mạng của Lãnh Hoài Cẩn cho bất kì người nào khác.
Chỉ khi cô tận tay kéo dây thừng liên quan đến tính mạng của anh thì cô mới yên tâm được.
Lãnh Hoài Cẩn bắt gặp ánh mắt của cô, nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô thì không muốn tranh cãi thêm với cô trong giây phút nguy cấp này nữa,
“Tùy cô.”
Nói xong, anh chạy lên trên tòa tháp.
Thẩm Vị Ương và Lưu Hiểu Vũ nhìn nhau, sau đó lập tức đuổi theo.
Đến lúc đi đến chân tòa tháp nghiêng này Thẩm Vị Ương mới cảm thấy được sự nhỏ bé của mình.
Bên dưới tòa tháp cao này toàn là phế tích chất chồng lên.
Vậy mà bọn họ còn muốn trước khi trời sáng, bọn họ trèo lên được đống phế tích khổng lồ này, nhảy xuống tấn công mắt con chuột khổng lồ kia.
“Đại ca Lưu, nếu anh sợ thì anh có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Thẩm Vị Ương vừa bò lên phế tích theo Lãnh Hoài Cẩn, vừa nói với Lưu Hiểu Vũ đang đứng sau lưng mình.
“Nếu anh cùng leo lên thì nhất định phải leo sau cùng, nếu anh có lòng dạ khác tôi sẽ kéo anh chết cùng.”
Bản lĩnh của Lưu Hiểu Vũ không thua kém gì Thẩm Vị Ương, nhanh nhẹn leo theo phía sau: “Chị, chị yên tâm đi, tôi đã nói rồi, mạng của Lưu Hiểu Vũ tôi cũng là của chị.
Vừa rồi lúc đứng trước móng vuốt của con chuột khổng lồ đấy, nếu không nhờ Thẩm Vị Ương thì anh ta đã tan xương nát thịt rồi
Bây giờ anh ta đã quyết định đi theo cô thì nhất quyết không thay đổi quyết định.
Nhận được sự ủng hộ từ Lưu Hiểu Vũ, Thẩm Vị Ương cũng không nghi ngờ đối phương nữa. Cô lập tức dùng tay nắm lấy miếng phế tích nhô ra phía sau Lãnh Hoài Cẩn,
lập tức nhảy vọt người lên phía trên.
Lưu Hiểu Vũ đang trèo phía sau, ngây người nhìn động tác của cô.
Anh ta không ngạc nhiên vì thân thủ lưu loát của Thẩm Vị Ương mà ngạc nhiên vì động tác của cô và Lãnh Hoài Cẩn rất giống nhau.
“Chị, trước kia mọi người là huấn luyện viên à?”
Mắt thấy mấy người đang thu hút sự chú ý của chuột khổng lồ bên kia chạy đông trốn tây, sắp không thể chịu đựng nổi rồi, thần kinh Thẩm Vị Ương căng thẳng, muốn
tiết kiệm từng giây một để đi cứu bọn họ.
Vậy nên khi nghe Lưu Hiểu Vũ hỏi vậy, cô chỉ cười khẽ: “Tôi đã từng được anh ấy huấn luyện, bản lĩnh của tôi được anh ấy dạy cho đấy, chỉ là giờ anh ấy không nhớ nữa
rồi.”
đất.
Giống như lúc cô mất đi trí nhớ.
Lúc trước khi cô nghĩ cách cứu mấy người Doãn Thiên Mộc mới phát hiện bản lĩnh của mình tốt hơn hẳn người bình thường.
Lúc đẩy cô còn thấy kì lạ, còn nghĩ là mình có tài năng võ học, có thiên phú đặc biệt hơn người nữa chứ
Bây giờ cô mới biết, hóa ra những việc này đều là anh dạy cô lúc ở Ám Dạ.
Cho dù đã mất ký ức nhưng những thứ đó đã bị cô luyện thành bản năng nên vĩnh viễn không thể nào quên được.
Lãnh Hoài Cẩn đang ném dây thừng lên chỗ cao nhất, nghe Thẩm Vị Ương nói vậy thì thấy trong lòng hơi xúc động.
Trước kia anh từng huấn luyện cho cô ư?
Những chuyện khác có thể nói dối được nhưng bản lĩnh của Thẩm Vị Ương thì không thể nào giả vờ được.
Chắc chắn bọn họ phải huấn luyện với nhau rất lâu.
Cô thật sự là người như Úc Uyển nói, mưu toan làm người thứ ba chen chân vào tình cảm của anh và Úc Uyển ư?
“Cẩn thận!”
Mấy người kia dụ chuột khổng lồ đến đây, đuôi nó di chuyển theo cơ thể, vô ý hất về phía bọn họ.
Thẩm Vị Ương lập tức chồm lên kéo Lãnh Hoài Cẩn ngã xuống dưới đất, Lưu Hiểu Vũ vì phản ứng quá chậm nên bị đuôi chuột khổng lổ hất xuống, lăn vài vòng trên
“Đại ca Lưu, anh sao rồi?”
Cô xác nhận Lãnh Hoài Cẩn an toàn xong lập tức quay về phía Lưu Hiểu Vũ.
Đối phương lập tức trả lời báo cô yên tâm: “Không sao, chuyện nhỏ, tôi cũng không bị thương nặng lắm, chỉ bị xước da chút thôi.”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới yên tâm.
Sau khi cô thở phào nhẹ nhõm, cô mới phát hiện ra cô đang ngồi ở trên người Lãnh Hoài Cẩn…
Mặt cô đỏ bừng, tay chân lúng túng không biết để đâu: “Xin lỗi, em, em không có ý, em…”
Cô lập tức nghẹn lại, không nói hoàn chỉnh được cả câu.
Lãnh Hoài Cẩn cũng rất xấu hổ, giọng nói khàn đặc: “Biết lỗi rồi mà còn chưa đứng dậy nữa, như này sẽ khiến tôi hiểu lầm là cô đang cố ý đấy.” “Em, đương nhiên là em không cố ý.”
Sợ bị ai kia hiểu lầm là đồ háo sắc, Thẩm Vị Ương lập tức đứng dậy khỏi người anh.
Lãnh Hoài Cẩn cũng hơi bứt rứt, nhưng bây giờ không phải là lúc để lúng túng.
Sau khi Thẩm Vị Ương đứng dậy khỏi người anh, anh lại buộc dây thừng vào dao găm, tiếp tục ném dao găm lên trên.
Sau khi dao găm cắm chắc, Lãnh Hoài Cẩn lập tức cầm lấy dây thừng để trèo lên.
Trái tim Thẩm Vị Ương lập tức treo lơ lửng, lo chẳng may lúc anh đang ở giữa không trung thì bị chuột khổng lồ tấn công.
Mà mấy người Tiểu Ngô bên kia đã sắp không chịu được nữa rồi.
“Chị, báo bọn họ trốn đi được chưa?”
Mấy người kia không chỉ là người quen mà còn là những anh em quan trọng của Lưu Hiểu Vũ, anh ta không thể giương mắt nhìn bọn họ chết dưới móng vuốt của con chuột khổng lồ kia được.
Thẩm Vị Ương thấy bọn họ không thể chịu được thêm nữa rồi.
Nhưng nếu để bọn họ trốn đi thì phải làm gì với Lãnh Hoài Cẩn bây giờ? Liệu con chuột khổng lồ kia không có mục tiêu thì sẽ chú ý tới họ không?
Nhưng đám Tiểu Ngô thật sự không chịu nổi nữa rồi.
“Để bọn họ rút lui đi.”
Thẩm Vị Ương nhìn cái đuôi dài ngoằng của con chuột khổng lồ, nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Đại ca Lưu, anh có thừa dao găm không?”
Lưu Hiểu Vũ lập tức đưa dao găm cho cô.
Sau khi Thẩm Vị Ương cầm lấy dao thì chạy tới đằng sau khu phế tích.
“Đại ca Lưu, sau khi A Cẩn lên trên thì anh lập tức trèo lên, tôi sẽ kéo dài thời gian cho các anh.”
Lưu Hiểu Vũ nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt: “Chị điên rồi! Chị quay lại đây đi, có đi thì cũng là tôi đi!”
Anh ta và Đan Tri Phản là hai người đàn ông, sao lại có thể để một người phụ nữ bảo vệ mình.
Chỗ này còn cao ngang tòa nhà sáu tầng, lõ mà ngã xuống là chết luôn đấy.
Nhưng Thẩm Vị Ương đã quyết tâm rồi: “Đừng tới đây! Anh đến giúp A Cẩn nhanh đi, tôi sẽ tự có cách để lên.”
Lúc cô kêu như vậy, con chuột khổng lồ đã chú ý tới họ, lập tức di chuyển cơ thể to béo của nó, chậm rãi nhìn bọn họ bằng đôi mắt đỏ au.
Không thể để cho nó phát hiện ra A Cẩn.
Cô nhất định phải kéo dài thời gian cho A Cẩn.
Giờ khắc này, trong đầu Thẩm Vị Ương chỉ có một suy nghĩ.
Ngay sau đó, cô thả người nhảy xuống, ôm chặt lấy cái đuôi đang vung loạn lên của con chuột, sau đó cầm dao găm đâm thật mạnh vào đuôi nó.
“Chittt!”
Vì đuôi bị đau nên con chuột khổng lồ lập tức gào lên đầy đau khổ, đồng thời cũng vì đau đớn mà vung loạn lên.
Thẩm Vị Ương chỉ có thể cố gắng ôm chặt đuôi của nó, cố gắng để không bị nó hất tan xương nát thịt.
“Vị Ương!”
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn đã bò tới đỉnh phế tích, cao ngang đầu con chuột khổng lồ.
Anh nghe thấy tiếng con chuột khổng lồ kêu gào thảm thiết mới thấy được Thẩm Vị Ương đang ôm chặt đuôi của nó, bị quăng quật đến tái cả mặt.
Như vậy lúc anh chơi vơi trên không đã không nghe lầm, cô vì giúp anh thuận lợi trèo lên đã bất chấp nguy hiểm của bản thân để thu hút sự chú ý của con chuột.
Nhìn người phụ nữ mảnh mai bị quăng quật khổ sở giữa không trung, hốc mắt Lãnh Hoài Cẩn nóng lên, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại.