Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Diên và A Nặc đều rất thông minh, lá gan cũng rất lớn, chỉ mới học một lát mà đã có thể tự cưỡi ngựa đi chơi rồi.

Cô vừa chậm rãi uống một hớp nước, nhìn hai đứa nhỏ đang vui vẻ cuối ngựa, Lãnh Hoài Cẩn đi tới, dáng vẻ như muốn tranh công: “Anh đã dạy con trai em cưỡi ngựa

đó.”

Thẩm Vị Ương bị sặc thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước.

Con trai có thực sự là của một mình cô không?

Dù là nhân cách phụ thì con trai cũng phải có một nửa gen của anh chứ.

“Anh muốn thế nào?”

Cô nhìn anh với dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu hôn lên má cô một cái, đắc ý nói: “Tạm thời không tốt lắm, chờ em nghỉ ngơi khỏe rồi lại nói.”

Thẩm Vị Ương: “…”

“Bỏ đi, chúng ta cũng chơi một vòng để thả lỏng nào.”

Lãnh Hoài Cẩn đua ngựa cũng không tệ, nhưng cô không chắc anh còn nhớ hay không.

Vì thế, cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Anh có được không?”

Lãnh Hoài Cẩn dán vào tai cô cọ xát, đáp: “Đàn ông không thể nói không được.”

“Đứng đắn lên.”

Thẩm Vị Ương ngượng ngùng đẩy anh ra, lỗ tai đỏ bừng.

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến: “Vị…. Vị Ương, hai người đang làm gì vậy?”

Là Tùy Tổ.

Không ổn, bây giờ Lãnh Hoài Cẩn đang đeo mặt nạ da người, cô ta nhất định cảm thấy cô đang ngoại tình.

Thẩm Vị Ương cảm thấy trong lòng khổ mà không thể nói, lập tức lùi về phía sau một bước để giữ khoảng cách với Lãnh Hoài Cẩn, xấu hổ nhìn Tùy Tố cười nói: “Vừa rồi,

trong mắt tôi hình như có thứ gì đó bay vào, mà tôi lại không nhìn thấy được, vậy nên tôi đã nhờ… đã nhờ… Tiểu Kim xem hộ tôi một chút.

Lúc này Tùy Tố mới thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế, làm tôi sợ chết khiếp, còn tưởng cô sắp cho tổng giám đốc Lãnh đội mũ xanh chứ.”

Thẩm Vị Ương quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt của cô ta, thấy cô ta thật sự không nghĩ ngợi gì, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Làm sao có thể, sao tôi có thể phản bội A Cẩn chứ, khó khăn lắm chúng tôi mới có thể ở bên nhau.”

Thực ra chủ yếu là Tùy Tố cảm thấy Tiểu Kim này trông rất bình thường, kém xa so với Lãnh Hoài Cẩn, chắc chắn Thẩm Vị Ương không thể ngoại tình với người đàn ông

kém hơn Lãnh Hoài Cẩn mà thôi.

Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi quả thực rất kỳ lạ, hơn nữa lý do của Thẩm Vị Ương thoạt nhìn cũng khá gượng gạo, nhưng gượng gạo cũng không có nghĩa là không

đúng.

tay.

Huống chi, đây là chuyện riêng tư của người khác, cô ta không cần quan tâm nhiều như vậy.

“Cô đưa con tới trại nuôi ngựa mà cũng không nhắc trước với tôi, tôi còn chưa kịp chuẩn bị quà cho bọn trẻ.” Cô ta nhìn Thẩm Vị Ương oán giận.

Gác lại những xích mích nhỏ trong quá khứ, cô ta nghĩ họ có thể trở thành những người bạn rất tốt.

Một chút ghen tị và chán ghét cô hồi còn trẻ không biết gì, khi cuối cùng cô ta không chịu từ bỏ muốn cùng Lãnh Hoài Cẩn đến Cực Lạc Yến, cô ta cũng đã buông

Thẩm Vị Ương thực sự yêu Lãnh Hoài Cẩn nhiều hơn cô ta, cũng xứng đôi với Lãnh Hoài Cẩn hơn.

“Nghe nói hôm nay Lãnh Thị xảy ra chuyện, cô có bị ảnh hưởng không? Có cần tôi giúp đỡ không?”

Sau khi trò chuyện vài câu, hai người định chơi một vòng đua ngựa, Tùy Tố vừa dắt ngựa vừa hỏi, cùng cô đi về phía đường đua.

Thẩm Vị Ương lắc đầu: “Vấn đề cũng không lớn, ngọn lửa chưa chạm tới tôi, muốn giúp đỡ cũng không phải giúp tôi đâu.” Tùy Tố mỉm cười: “Cũng phải, tôi cảm thấy trên thế giới này không gì có thể làm khó cô.”

Không có gì có thể làm khó tôi?

Thật vậy chăng?

Cảm nhận được ánh mắt ai oán phía sau, Thẩm Vị Ương dở khóc dở cười.

Lãnh Hoài Cẩn đáng lẽ chỉ muốn đua ngựa với một mình cô, nhưng bây giờ Tùy Tố đã ở đây, cô không thể không đi chơi cùng cô ta.

Vậy nên người đàn ông này rất không vui.

Sao lại giống một đứa trẻ con thế chứ, tính tình học sinh tiểu học thật sự càng ngày càng rõ.

Kỹ năng cuối ngựa của Tùy Tố cũng rất tốt, chỉ là một trận thi đấu hữu nghị mà thôi, Thẩm Vị Ương cũng không nhất định phải giành chiến thắng, vì vậy hai người chơi

rất nhẹ nhàng.

Ngược lại, Lãnh Hoài Cẩn ngay từ đầu đã chủ động dừng cuộc chơi, lặng lẽ dắt ngựa sang một bên ăn cỏ, trông con cho cô.

Sau khi Thẩm Vị Ương và Tùy Tố chơi vài hiệp xong, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, lúc này mới dừng chơi, định đi tắm rồi đi ăn cơm.

Trường đua ngựa có phòng nghỉ dành cho khách, Tùy Tố để cho cô một căn phòng sang trọng, phong cách trang trí có vẻ quen thuộc kì lạ, bảo cô đi tắm rửa, nhưng cô

vừa bước vào cởi trang phục cuối ngựa ra thì đã bị ôm lấy từ phía sau.

Hoảng sợ chưa đầy một giây, cô đã nhận ra người này là Lãnh Hoài Cẩn.

Quả nhiên, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt buồn bã oán hận của người đàn ông kia.

“Em phải bù đắp cho anh.”

Anh nổi tính trẻ con cắn cô một cái, sau đó bàn tay to lớn của anh bắt đầu trở nên không an phận.

Thẩm Vị Ương giật mình, lập tức đè tay ý bảo anh đừng cử động: “Anh bình tĩnh chút, bên dưới em vẫn chưa lành.”

Anh không tin, bất mãn nói: “Vừa rồi anh thấy em cưỡi ngựa còn rất lợi hại, bây giờ sao lại không được rồi, em coi anh là con ngựa không phải được rồi sao?”

Cứ đối xử với anh ta như một con ngựa.

Cái gì mà coi anh là con ngựa không phải được rồi sao?

Tốc độ lái xe của tên đàn ông thối này sao càng lúc càng nhanh vậy?

“A Cẩn, không được, thật sự không được, lát nữa em còn phải đi ăn tối với Tùy Tố, anh không thể làm như vậy, sẽ bị người ta chê cười… a, nhẹ… một chút…”

“Vị Ương, sao vậy, cô không sao chứ?”

Tùy Tố dường như đến để tìm cô, đứng bên ngoài nghe thấy giọng nói của cô, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện.

Cô nắm chặt bàn tay to lớn của Lãnh Hoài Cẩn, cố nén giọng đứt quãng, nói với Tùy Tố ở bên ngoài: “Không có gì, vừa rồi tôi chỉ không cẩn thận để quần áo chạm vào vết thương mà thôi.”

Tùy Tố: “Vậy sao, vậy khi nào cô chuẩn bị xong, có cần tôi dẫn bọn nhỏ qua đây giúp cô, sau đó cùng nhau đi ăn cơm không?”

Thẩm Vị Ương: “Năm phút là… a…”

“Anh chỉ có năm phút thôi sao?”

Cô chỉ vừa mới nói ra từ “năm phút“, Lãnh Hoài Cẩn đã làm như thể mình bị sỉ nhục, bất mãn ghé sát tai cô đe dọa.

“Nghĩ kỹ rồi nói.”

Thẩm Vị Ương: “…Tố Tố, tôi cần gọi điện thoại chút, chắc mất khoảng một giờ, tôi có một số việc cần phải giải quyết.”

Hôm nay Lãnh Thị xảy ra chuyện lớn, Thẩm Vị Ương bận rộn cũng là chuyện bình thường.

Vì thế Tùy Tố cũng không nghĩ nhiều, đồng ý nói: “Được rồi, tôi sẽ đi trông coi đám trẻ cho cô, khi nào cô xong thì đến chỗ chúng tôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Đến lúc như thế này, cô còn phải nói dối nhờ người ta đi trông trẻ giùm mình, Thẩm Vị Ương cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Vâng, tôi sẽ cố gắng xong nhanh, nói chuyện điện thoại rồi sẽ đi tìm các cô.”

“Lãnh Hoài Cẩn, bây giờ anh vừa lòng… a…”

Sau khi Tùy Tố rời đi, cô vừa định lên tiếng oán giận người đàn ông nàu nhưng vừa quay lại, cô đã bị anh ôm hôn…

Sau khi âm thanh đè nén võ vụn trong phòng ngừng lại, Thẩm Vị Ương chỉ muốn tìm một khe nứt trên mặt đất để chui vào.

Lẽ ra vừa rồi cô nên nói thẳng với Tùy Tố rằng cô phải đi họp, không thể đi ăn tối với cô ta được.

Bây giờ cô làm loại chuyện này trong phòng do người ta chuẩn bị cho, làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà đi ăn tối với cô ta được chứ. “Phòng nghỉ này vốn là của anh, không có ai dùng, sẽ có người chuyên phụ trách quét dọn.”

Thấy dáng vẻ có chút băn khoăn của cô, Lãnh Hoài Cẩn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm nhũn đau nhức của cô, giải thích cho cô.

Cảm giác áy náy trong lòng Thẩm Vị Ương quả nhiên giảm đi một ít: “Ý anh là, phòng chờ này chuẩn bị cho một mình anh sao?”

Chẳng trách khi mới bước vào cô đã cảm thấy phong cách trang trí rất quen thuộc, bây giờ nghĩ lại, đúng là phong cách mà Lãnh Hoài Cẩn thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK