Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều nếu nói những lời này cho Mộ Vân Tưởng chỉ có thể khiến cô tự trách, gia tăng gánh nặng.

Thẩm Vị Ương nói thẳng với cô: “Tôi nghe nói Tiêu Diễn tìm cô khắp nơi, có chút lo lắng cho cô, cho nên tôi đến dẫn cô đi, Vân Tưởng, cô sẽ đi theo tôi chứ?”

Chuyện của Quý Nam Thần quá đáng sợ, cô không thể nói cho cô ấy biết khiến cô ấy làm tình hình thêm rối loạn.

Hiện tại cô cũng không thể lập tức mang cô ấy đi, sớm nhất cũng phải đợi đến đêm khuya, chờ sau khi cô cho Quý Nam Thần uống thuốc ngủ mới đi được.

Mộ Vân Tưởng có chút do dự, không muốn liên lụy đến cô nữa: “Cô thật sự có thể dẫn tôi đi sao? Có gây rắc rối cho cô không?”

Cô ấy nói cô đã mạo hiểm chỗ Cố Trường Đình một lần, không muốn liên lụy cô nữa.

Quý Nam Thần chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cho dù đêm nay cậu ta khiến mình cảm thấy xa lạ sợ hãi, nhưng hẳn là cũng sẽ không phát điên như Tiêu Diễn.

Thẩm Vị Ương đặt thuốc ngủ vào lòng bàn tay cô, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi dặn dò: “Cô không cần nghĩ nhiều, nếu muốn cảm ơn tôi thì phối hợp tốt với tôi, gói thuốc trong tay tôi là thuốc ngủ, trước mười giờ tối nay, cô nghĩ cách cho Quý Nam Thần uống, sau đó mở cửa sổ leo xuống, có thể làm được không?”

Mộ Vân Tưởng phản ứng cũng rất nhanh, lập tức nắm chặt thuốc ngủ gật đầu: “Tôi nhớ kỹ rồi.”

Bây giờ là gần chín giờ, cô ấy có một giờ.

Thẩm Vị Ương lo lắng lại dặn dò: “Nhất định phải xác định Quý Nam Thần hôn mê, nếu cậu ta tỉnh lại, chúng ta sẽ không ai thoát nổi.”

Tuy rằng không nói rõ ràng, thế nhưng Mộ Vân Tưởng đã mơ hồ cảm giác được Quý Nam Thần không phải là một người đơn giản.

Chỉ là không kịp nghĩ nhiều, cô ấy nhanh chóng đáp: “Cô yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi.”

Vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của Quý Nam Thần.

“Chị, mở cửa, em đến đưa cơm đây.”

Nguy rồi!

Mộ Vân Tưởng cùng Thẩm Vị Ương gấp gáp liếc nhau.

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai đấm, rất nhanh trấn định lại, dùng khẩu hình nói với Mộ Vân: “Tắt đèn.”

Mộ Vân Tưởng hiểu ý, lập tức tắt đèn, Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng đi tới phía sau cánh cửa.

“Chị, sao chị không nói lời nào, đừng nói là chị đã ngủ rồi nhé? Vừa rồi đèn còn sáng mà.”

Giọng Quý Nam Thần lại truyền đến.

Mộ Vân Tưởng đáp lời: “Ừm, tôi ngủ rồi.”

Quý Nam Thần nhẹ giọng nở nụ cười: “Chị, nói dối cũng không phải là một thói quen tốt đâu.”

Lúc này Mộ Vân Tưởng mới nổi giận đùng đùng mở cửa, nghiêm mặt chống lại ánh mắt trêu tức của cậu ta sau đó tức giận kéo cậu ta vào phòng rồi mở cửa sổ, bảo

cậu ta nhìn mặt biển tối tăm mãnh liệt sóng ngầm bên ngoài.

Quý Nam Thần không rõ nguyên nhân: “Chị có ý gì?”

Mộ Vân Tưởng cười lạnh: “Tôi gọi cậu đến ngắm biển sao? Tôi bảo cậu nhìn mặt trăng trên bầu trời kia.”

Quý Nam Thần có chút oan ức: “Không phải chị bảo nhìn nhìn mặt biển sao? Sao giờ chị lại bảo em ngắm mặt trăng?”

Tuy nhiên, cậu ta vẫn rất ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn trăng, nhưng lại thoáng sửng sốt, bầu trời căn bản không có trăng.

“Trên trời không có trăng.”

Cậu ta không rõ Mộ Vân Tưởng là có ý gì.

Mộ Vân Tưởng ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt có chút mê man của cậu ta, cười khổ: “Cho nên tại sao cậu lại lừa tôi là trên trời có trăng?”

Quý Nam Thần thoáng kinh ngạc một lúc rồi mới hiểu được ý của cô ấy.

Cô ấy đang trách mình vì đã cải trang thành một người tốt để lừa dối cô ấy.

rôi.

Cậu ta hơi tức giận, cậu ta vốn không phải là người tốt gì, cũng chưa từng có kiên nhẫn với một người phụ nữ nào như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã của cô ấy, cơn thịnh nộ của cậu ta bỗng bị dập tắt một cách khó hiểu.

“Em chỉ có thể làm mặt trăng một mình chị”

Đại não chưa kịp phản ứng, cậu ta đã mở miệng trước.

Ngay sau đó, cậu ta liền có chút hối hận.

Tại sao cậu ta lại nói những điều như vậy?

Một người phụ nữ mà thôi, niềm vui của cô ấy có gì quan trọng đâu? Cậu ta muốn chơi thì chơi, nếu cô ấy không phối hợp thì cứ ném cho đàn em của mình là được

Tại sao cậu ta lại phải dỗ dành cô ấy chứ?

Thế nhưng không đợi cậu ta nghĩ rõ ràng, Mộ Vân Tưởng đã cầm tay cậu ta.

Cậu ta sửng sốt, vành tai đỏ lên: “Chị… Chị có ý gì?”

Mộ Vân Tưởng cúi đầu, có chút phiền muộn nhìn về phía mặt biển: “Tôi không phải là một người phụ nữ tốt, không thích hợp với cậu, cậu thích tôi, tôi có thể ngủ với cậu, nhưng những thứ khác cũng không cần nói nữa.”

Lần này Quý Nam Thần thật sự tức giận, hất tay cô ấy ra giận dữ nói: “Chị cảm thấy tôi muốn ngủ với chị ư?”

Mộ Vân Tưởng bình tĩnh gần như lạnh lùng nhìn cậu ta, hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Quý Nam Thần cũng choáng váng, có chút không được tự nhiên quay đầu đi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ấy nói: “Đúng, đúng là tôi muốn ngủ với chị, bằng không vì sao tôi phải cứu chị chứ?”

Ngay từ đầu đúng là cậu ta đã nghĩ như thế, nhưng không biết vì sao, giờ cô ấy nghe lời thì cậu ta lại không được vui như dự đoán.

“Có phải tên đàn ông nào cũng có thể ngủ với chị không?”

Cậu ta nắm cằm cô lên, trong mắt nổi lên cuồng phong.

Mộ Vân Tưởng bị ép đối mặt, có chút quật cường nhìn cậu ta: “Không phải, chỉ có cậu mới có thể.”

“Bởi vì tôi đã cứu chị sao?” Cậu ta đưa tay vuốt ve chiếc cằm mềm mại của cô ấy, trong mắt lộ ra vẻ không vui: “Nếu cứu chị là một tên già khụ, chị cũng sẽ cho

sao?”

Mộ Vân Tưởng: “Không, vẻ ngoài của cậu rất đẹp, tôi không chịu thiệt, nếu là người khác thì tôi sẽ cự tuyệt.”

Quý Nam Thần bị những lời cuối cùng của cô lấy lòng, lực trên tay thả lỏng một chút: “Phải không? Vậy nếu là Tiêu Diễn thì sao, bây giờ chị còn có thể cho Tiêu Diễn

sao?”

Tiêu Diễn? Cậu ta biết Tiêu Diễn?

Ánh mắt Mộ Vân Tưởng chấn động, sau lưng phát lạnh.

Rốt cuộc Quý Nam Thần này là ai?

Sự chần chừ của cô khiến Quý Nam Thần rất bất mãn.

“Còn nhớ anh ta sao?”

Cậu ta trực tiếp bóp cổ cô, cảm giác như muốn bóp chết cô.

Mộ Vân Tưởng khó khăn nói: “Cậu… Cậu có thể bảo vệ tôi không?”

Quý Nam Thần hơi sững sờ, bàn tay buông lỏng một chút.

Mộ Vân Tưởng nắm cổ tay cậu ta, khó khăn nói tiếp: “Chỉ cần cậu giúp tôi thoát khỏi Tiêu Diễn, tôi tình nguyện ở bên cậu, cho dù cậu có đồ chơi mới không cần tôi nữa, tôi cũng không hề oán hận.”

Ánh sáng trong mắt cô ấy chớp động, nhìn qua khiến người ta xót thương thay cho cô ấy.

Quý Nam Thần thả tay ra, kéo cô ấy vào lòng rồi hôn cô ấy.

“Vậy chị phải nghiên cứu kỹ xem làm sao giữ lại trái tim em.”

Cậu ta đặt cô ấy lên chiếc giường mềm mại, mười ngón đan xen giơ tay cô ấy giơ lên đỉnh đầu rồi nụ hôn dần trượt xuống cổ cô ấy.

“Chờ một chút.”

Vào lúc mà cậu ta muốn tiến thêm một bước, Mộ Vân Tưởng đã đè tay cậu ta lại.

Cô ấy đỏ mặt nhìn cậu ta, có chút lúng túng nói: “Này… Tôi, tôi có chút hồi hộp, chúng ta uống chút rượu được không?”

Quý Nam Thần cũng cảm giác được sự hồi hộp của cô, lúc này nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô, cậu ta nở nụ cười: “Được, em đi lấy rượu.”

Mộ Vân Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó im lặng kéo chăn đắp qua đỉnh đầu, dáng vẻ như có chút ngượng ngùng.

Quý Nam Thần nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô ấy, trong lòng càng ngứa ngáy, nhanh chóng đi ra ngoài lấy rượu.

Mà sau khi cậu ta rời đi, Mộ Vân Tưởng mới thật sự thả lỏng.

Cũng may vừa rồi lúc bọn họ ở bên cửa sổ, Vị Ương đã rời đi.

Kế tiếp chỉ cần bỏ thuốc ngủ vào rượu, cô có thể theo Vị Ương rời đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK