Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện nhà họ Thời gặp phải, vẫn luôn là nút thắt không thể tháo gõ giữa hai người, mỗi lần nhắc đến đều là nỗi đau đớn xé lòng.

Tô Ngự nhìn Thời Ngạn, nhìn nỗi thù hận sâu sắc thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt anh ấy, lại một lần nữa nhìn rõ giữa bọn họ sẽ chẳng bao giờ có thể kéo gần được khoảng cách.

“Em nói không phải em làm, anh có tin không?”

Một lúc lâu sau, anh ta cất giọng khàn khàn.

Thời Ngạn cười giễu: “Nhưng cậu biết, hơn nữa còn ngầm đồng ý, điều này không oan cho cậu đâu nhỉ?”

“Tô Ngự, Thời Ngạn tôi đã từng chẳng là gì trong mắt cậu, bây giờ cậu ở đây giả vờ tình cảm sâu đậm với tôi, bản thân cậu không cảm thấy buồn nôn à?”

Nhà họ Thời gặp chuyện, quả thật không phải do Tô Ngự gây ra.

Nhưng nếu như không có thể lực của anh ta, sao Uông Hoa có thể làm mưa làm gió như vậy được.

“Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?”

Thời Ngạn bình tĩnh nhìn anh ta, cho dù đã cố gắng kìm nén, nhưng bàn tay run rẩy của anh ấy vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

“Hôm nay là ngày giỗ của tôi, là ngày kỉ niệm ba năm tôi ở trong cái ngục giam này, Tô Ngự, cậu còn nhớ không? Đây chính là ngày người tên Thời Ngạn hoàn toàn biến

mất.”

“Đương nhiên là em nhớ, sau ngày này ba năm trước, anh là của một mình em.”

Tô Ngự cầm bàn tay đang run rẩy của anh ấy để lên môi mình hôn lên.

“Anh Ngạn, đừng ghét bỏ em như vậy, nếu anh có thể thử chấp nhận em, có lẽ em sẽ giúp anh lật lại bản án của nhà họ Thời, trả lại trong sạch cho anh.” “Không cần thiết nữa.” Thời Ngạn chán ghét rút tay ra: “Ngay cả sống chết tôi còn chẳng quan tâm, cậu nghĩ tôi còn để ý tới chút hư danh này hay sao?” Tên cầm đầu vụ án nhà họ Thời chính là Tô Ngự, trừ khi anh ta có thể tự thú, nếu không nhà họ Thời cũng chưa được coi là rửa sạch oan uổng.

“Đúng, anh không để ý.”

Một lần nữa dỗ dành lấy lòng chỉ có thể đổi lại khuôn mặt lạnh lùng của đối phương, Tô Ngự cũng dần mất hết kiên nhẫn.

“Nhưng có người để ý.”

“Anh có biết hôm nay ai đã đi thăm mộ anh không?”

Ai, còn ai trên thế giới này còn nhớ đến dấu vết tồn tại của một người như Thời Ngạn anh.

Là người hâm mộ trước đây của anh sao?

Không, bọn họ sẽ không thể tìm được mộ của mình ở đâu.

Khuôn mặt sững sờ của Thời Ngạn khiến Tô Ngự cảm thấy rất thú vị.

”Là Yến Hồi, anh còn nhớ người này không? Trước đây thẳng nhóc đó thích đi theo sau anh, lúc đó em đã cảm thấy thằng nhóc này có ý với anh rồi.”

Anh ta nâng cầm của Thời Ngạn lên, để trong mắt anh ấy chỉ có một mình hình bóng của anh ta.

“Nhưng cậu ta không ngờ, bây giờ anh không những đang còn sống mà còn là người của em, trừ em ra không ai có thể nhìn thấy anh, trên thế giới này anh chỉ có thể

dựa vào một mình em mà thôi.”

Yến Hồi.

Là Yến Hồi sao?

Nhớ đến thằng nhóc cao lớn thường xuyên lăn lộn một chỗ với mình, đáy mắt Thời Ngạn tối tăm.

Thằng bé luôn coi mình là một người anh lớn đáng để tôn trọng, nếu như biết anh ấy thích đàn ông, còn dây dưa không rõ với một người đàn ông khác, đoạn video xem

được trong buổi tiệc sinh nhật hồi đó là thật, thằng bé nhất định sẽ coi thường mình.

Trải qua bao nhiêu chuyện, anh ấy đã chẳng để ý đến những lời đồn đãi và sự hiểu lầm của người khác, nhưng Yến Hồi là người duy nhất, đến giờ vẫn còn nhớ đến anh ấy, dám đi cúng bái anh ấy, Thời Ngạn hi vọng có thể giữ lại ấn tượng tốt đối với Yến Hồi.

“Sao, vẻ mặt của anh là sao đây, đừng nói với em thằng nhóc đó và anh có gian tình đấy.”

Tay Tô Ngự càng dùng sức như muốn bóp nát khuôn cằm tinh tế của anh ấy.

“Anh Ngạn, anh chỉ được thích mình em thôi, nếu như trong mắt anh còn có người khác, anh biết em sẽ làm gì rồi mà.”

Tô Ngự lại gần anh, dán sát đôi môi mỏng của anh ta vào Thời Ngạn nói lời uy hiếp, đôi mắt ác độc tựa như ma quỷ bò lên từ địa ngục.

Thời Ngạn nhắm mắt lại, đợi anh ta buông mình ra rồi mới nói: “Đừng có tự mình suy diễn rồi bực bội, nếu như cậu không nói, tôi cũng đã quên thằng nhóc Yến Hồi này là ai rồi.”

“Tô Ngự, rốt cuộc tôi yêu ai, cậu càng rõ hơn bất kì người nào khác, đó đã là quá khứ, cứ coi như cậu nhốt tôi ở đây cả đời, chúng ta cũng không trở về quá khứ được

nữa.”

nhà!

Anh ấy đã từng yêu say đắm Tô Ngự nhưng cuối cùng anh ấy có được gì, anh ta tùy tiện chơi đùa, hủy hoại tên tuổi của anh ấy, khiến gia đình anh ấy tan cửa nát

Yêu một người đàn ông như Tô Ngự, là lỗi lầm lớn nhất cả cuộc đời này.

“Có trở về được hay không, không phải mình anh nói là được.”

Tô Ngự giữ chặt tay anh ấy ở sau lưng, tựa như con thú dữ quấn quýt lấy anh ấy…

Ngày hôm sau Thẩm Vị Ương đúng giờ tới tòa nhà chính quét dọn vệ sinh, còn cố gắng đến sớm hơn một chút.

Nhưng không có ai ra khỏi tòa nhà chính.

Chẳng lẽ cậu chủ gì gì đó không sống ở đây, hoặc là anh ta không thích gặp người ngoài?

Cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn định đi vào nhìn xem sao.

Đến khi đi vào nhìn thấy quần áo lộn xộn trên ghế số pha, mặt cô đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.

May mà trước đây cái vị quản gia Triệu Tử đã từng nói, nếu như gặp phải tình huống như này, thì ném quần áo vào thùng rác mang đi vứt là được, cậu chủ sẽ không mặc lại lần thứ hai.

Vị quản gia Triệu Tử này đúng là liệu sự như thần, hoặc có thể nói, ông ta thật sự hiểu rõ cậu chủ của mình.

Thẩm Vị Ương đeo bao tay bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì đi chuẩn bị bữa sáng.

Trong phòng ngủ có lắp đặt một nơi có thể đưa bữa sáng vào, được chế tạo rất tinh tế khéo léo, nhưng có khéo léo đẹp đẽ hơn nữa thì cũng không thể che giấu được

sự thật đây là một cái lồng giam.

“Xin chào, tôi là người mới đến, hy vọng ngài thích đồ ăn mà tôi nấu, nếu như không thích điều gì xin ngài hãy nói lại với tôi, ngày mai tôi chắc chắn sẽ sửa đổi.”

Cô vừa để bánh mì và trứng chiên vào trong khay đưa vào vừa nói.

Nhưng bên trong không có ai trả lời lại.

Cho nên bên trong là Thời Ngạn sao?

Thẩm Vị Ương không dám rút dây động rừng, cũng biết điện thoại đã bị theo dõi, không dám gửi tin nhắn nói gì.

Bên trong không có ai trả lời, cô lại đi quét dọn những nơi khác.

Một tiếng đồng hồ sau cô quét dọn xong các phòng thì đi tới thu dọn khay, thấy bánh mì và trứng chiên vẫn còn nguyên đang để ở đó, không ai đụng đến.

Cô nấu dở quá nên ăn không vào sao?

Lại là một ngày không có tiến triển gì sao?

Cô hết cách thở dài, đang định rời đi.

Nhưng lúc xoay người, cô nhạy bén nghe ra được có chỗ nào đó không đúng, tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, giống như kiểu nước bị tràn ra ngoài.

Đây đâu phải tiếng vòi hoa sen chảy, mà là tiếng nước trong bồn tắm tràn ra.

Hai loại âm thanh này không giống nhau.

Nếu như bên trong có người, không nên như vậy mới phải, chắc chắn sẽ khóa nước kịp thời.

Thẩm Vị Ương có dự cảm không lành.

“Quản gia Tứ, tôi nghe thấy tiếng nước kì lạ trong phòng tắm, tôi, tôi có thể vào xem không?”

Cô muốn xông vào theo bản năng, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại, nếu như bây giờ cậu chủ gì kia vẫn đang ở bên trong, cô lao vào không phải đã phạm vào điều

cấm kị của anh ta hay sao?

Sau khi bình tĩnh lại cô lập tức dựa theo lời dặn dò của Triệu Tứ trước đây, có chuyện gì phải gọi điện xin ý kiến của ông ta trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK