Lúc Lãnh Quân đến Bàng Sơn Loan thì Hạng
Tri Mộ đã ngủ say.
anh đứng ở trước cửa một lúc, bàn tay muốn
gõ cửa nhưng lại lơ lửng ở không chung trong chốc lát, sau đó thì buông
xuống.
Nếu ngày mai cô có thể giành được chiến
thắng và được trở thành học sinh của Giản Thượng Trần thì cô sẽ có một tương
lai sáng lạn đang chờ đợi ở phía trước. Trách nhiệm mà nhà họ Lãnh bọn họ phải
gánh vác với cô gần như sẽ kết thúc.
Nhưng tại sao khi nghĩ đến sau này không
được can thiệp vào cuộc sống của cô nữa thì anh lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Giống như một cuộc sống đã được tưởng
tượng ra trong tiềm thức bấy lâu nay bỗng chốc tan võ.
“Lãnh Quân?”
Ngày mai phải thi đấu rồi, đây là lần đầu
tiên Hạng Tri Mộ tham gia một cuộc thi có quy mô lớn như vậy. cô khẩn trương
đến mức không ngủ được vì vậy muốn xuống nhà uống chút nước, không ngờ vừa mở
cửa ra đã thấy Lãnh Quân đứng trước cửa nhà mình.
Hạng Tri Mộ sững người một lúc, sau đó thì
cười khẩy: “Tổng giám đốc Lãnh đến để xem tôi có bỏ trốn hay không à?”
Lãnh Quân mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt
bình tĩnh nhìn cô.
Sau một lúc lâu, anh nói câu rất khó hiểu:
“Hôm nay có một cô gái đến nhà tôi, mẹ tôi muốn tôi thử ở cùng cô ta.”
Hạng Tri Mộ cảm thấy khó hiểu, thậm chí
còn có chút bực mình hỏi: “Vậy tại sao bây giờ Tổng giám đốc Lãnh lại đến đây?
Là đã quyết định cho dù tôi không tham gia cuộc thi ngày mai, anh cũng sẽ buông
tha cho tôi…”
Chưa nói xong, Lãnh Quân đã tiến lên một
bước giữ đầu cô rồi ôm chặt cô vào lòng.
Hạng Tri Mộ có thể cảm nhận được trái tim
đang đập kịch liệt và nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng của anh ấy.
“Ngày mai hãy cố gắng nhé, hiện tại quyền
lựa chọn vẫn nằm trong tay em.”
Hai tay anh nâng má cô lên, hàng mai dài
run rẩy nhìn cô.
Cuối cùng, kiềm chế bản thân chỉ hôn nhẹ
lên má của cô một cái.
A Mộ, tôi không biết rốt cuộc tôi có tình
cảm gì với em.
Nhưng nếu cứ giữ em ở bên cạnh mãi mãi,
thì tôi sẽ hủy hoại em mất.
Đừng cho tôi cơ hội đấy.
Không đợi cho Hạng Tri Mục chán ghét đẩy
ra, Lãnh Quân đã buông lỏng cô ra trước, sau đó lùi về phía sau một bước để giữ
khoảng cách với cô.
“Ngày mai cố lên nhé, kết thúc cuộc thi
tôi lại tới đón em.”
anh sợ sự xuất hiện của anh sẽ ảnh hưởng
đến tâm trạng của cô, ảnh hưởng đến sự thể hiện của cô.
Nếu đã muốn công bằng thì phải công bằng
đến cùng.
Cơ mà chỉ có lần này thôi.
Nhưng nếu cô không nắm chắc được thì cuộc
sống sau này của cô sẽ do anh tiếp quản toàn bộ.
Tuy rằng Hạng Tri Mộ chán ghét Lãng Quân
đến gần, nhưng cô có thể nhìn ra anh rất nghiêm túc khi nói những lời này.
Nếu cô thật sự thắng cuộc thi ngày mai,
chắc là anh sẽ không dây dưa với mình một cách mập mờ không rõ vô duyên vô cớ
như vậy.
Ngày mai cô nhất định phải làm thật tốt.
Dù thiếu niềm tin nhưng cô sẽ nỗ lực hết
mình.
cô nghĩ như vậy đó.
Nhưng đôi khi kết quả sẽ không như ý muốn
ban đầu.
Ngày hôm sau, cô vừa thay bộ váy đắt tiền
mà Lãnh Quân đã chuẩn bị cho cô để tham gia cuộc thi, vừa trang điểm và làm tóc
xong thì nhận được điện thoại của Lý Cảnh.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được điện
thoại của Lý Cảnh sau hai tuần.
Cô nói dối là đã đi công tác trong hai
tuần, thế mà bây giờ Lý Cảnh mới chủ động gọi một cuộc điện thoại tới hỏi thăm
cô.
Nếu như cô bị bắt cóc, đoán chừng bây giờ
thi thể của cô đã lạnh lẽo hết rồi.
Linh cảm của cô cho rằng bây giờ Lý Cảnh
gọi điện thoại tới chắc chắn không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Lý Cảnh vừa mở miệng đã chất
vấn cô: “Hạng Tri Mộ, bây giờ em ở đâu?”
Hạng Tri Mộ không trả lời, chỉ hỏi lại
anh: “Sao vậy, có phải trong nhà có chuyện gì không? Ngày mai em sẽ về.”
Giọng điệu của Lý Cảnh không vui: “Em
không cần lừa anh, anh biết hết rồi. Bây giờ em về nhà ngay cho anh, anh sẽ
không trách em chuyện lần này.”
Chuyện lần này, chuyện gì, anh biết chuyện
Lãnh Quân dây dưa với cô rồi sao?
Hạng Tri Mộ có chút cảm động, nếu như Lý
Cảnh bằng lòng cùng cô giải quyết, vậy cô cũng không cần phải một mình hốt
hoảng lo sợ nữa rồi.
Đáng tiếc.
Lý Cảnh được định sẵn không phải là chỗ
dựa của cô.
Những gì Lý Cảnh nói tiếp theo khiến cô
cảm thấy lạnh người: “Anh đã biết chuyện em tìm Quan Thi Nam để vay tiền tham
gia cuộc thi đàn piano. Tri Mộ à, anh biết hồi trước em từng học đàn piano.
Nhưng những thứ này chỉ là trò giải trí của những người có tiền. Để tham gia
cuộc thi này phải mất mười vạn nhân dân tệ, nếu thắng thì mới nhận được năm
mươi vạn nhân dân tệ, nhưng nếu thua thì sao, thì mười vạn nhân dân tệ sẽ coi như đi tong đấy.”
“Tri Mộ à, không phải anh tiếc em tiêu
tiền, mà là hiện tại cuộc sống của chúng ta còn chưa ổn định. Chời sau khi ổn
định rồi em muốn cái gì anh cũng…”
“Nếu như không phải mua nhà ở Đế Đô thị
chúng ta đã ổn định ở Uyển Thành rồi.” Hạng Tri Mộ cười khổ cắt ngang lời anh: “Lý
Cảnh, có phải anh cho rằng em không có khả năng để tham cuộc thi đúng không, sợ
đi rồi sẽ lãng phí tiền.”
Bên kia Lý Mặc im lặng. Đó cũng là ý ngầm
thừa nhận.
“Thật ra em cũng tự cảm thấy mình không có
cái khả năng đó.” Hạng Tri Mộ cười khổ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau đó nhìn về phía các stylist đang đợi
cô, nói: “Làm phiền mọi người rồi, tôi cảm thấy hiện tại cũng ổn rồi. Mọi người
đi trước đi, tôi sẽ tự mình xem lại, tí nữa sẽ trực tiếp đến hội trường luôn.”
Sau khi các thợ trang điểm rời đi, cô lập
tức tẩy đi lớp trang điểm tinh xảo trên mặt, vừa tẩy đi vừa khóc.
cô chưa bao giờ đẹp như hôm nay, cũng chưa
bao giờ nhưng vừa nãy. cô cảm thấy tương lai đầy hứa hẹn, con đường phía trước
của cô tươi sáng như hoa, thật sự cũng có thể mong đợi đấy.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một giấc
mộng ngắn ngủi.
cô không thể đi được.
Theo tính cách của Lý Cảnh, nếu bây giờ cô
đi, anh sẽ đến hội trường trực tiếp đưa cô đi, làm loạn càng thêm xấu hổ.
Chờ anh phát hiện ra là Lãnh Quân đăng ký
cho cô thì cuộc sống yên bình mà cô mong muốn sẽ biến mất.
Một trăm nghìn tệ này đủ để cho nhà cô
sinh hoạt trong một năm.
Anh làm sao có thể để cho cô phung phí
được.
Nhưng đây chỉ là rất có thể xảy ra mà thôi.
Bây giờ có một cơ hội bày ngay trước mắt,
hai tuần cố gắng luyện tập của cô sẽ phải thất bại trong gang tấc sao?
Miễn là cô có thể thắng.
Chỉ cần cô thắng được giải thưởng của cuộc
thi, Lý Cảnh sẽ không thể nói bất cứ điều gì nữa, còn Lãnh Quân cũng sẽ không
làm khó cô nữa.
Không được, cô không thể từ bỏ như này
được.
Hạng Tri Mộ đổi ý, lập tức dùng khăn tẩy
trang tẩy lớp trang điểm trên mặt xuống rồi sau đó nhanh chóng trang điểm nhẹ
lại, thay một chiếc váy giản dị hơn lập tức chạy xuống lầu tìm tài xế, hy vọng
có thể đến kịp cuộc thi.
Ăn mặc khiêm tốn một chút, cho dù Lý Cảnh
có thật sự đến thì cũng thể gắn liền cô với người có tiền như Lãnh Quân ở cùng
nhau được.
Chỉ hy vọng anh tới muộn một chút, đợi cô
thi xong mới phát hiện ra cô.
Cô nhất định phải thắng.
Sau nhiều ngày luyện tập ngày đêm như vậy,
cô không thể phụ công sức của mình được.
Chưa đến giây phút cuối cùng cô tuyệt đối
sẽ không bỏ cuộc.
“Tổng giám đốc Lãnh, cô Hạng đang trên
đường đến cuộc thi rồi ạ.”
Sau khi Hạng Tri Mộ rời khỏi Bàng Sơn
Loan, Du Chí nhận được tin lập tức báo cho Lãnh Quân.
Lãnh Quân mất ngủ, lúc này trong ánh mắt
có chút mệt mỏi: “Biết rồi, sau khi có kết quả thì báo cho tôi biết.”
Du Chí có chút kỳ quái: “Ngài không qua đó
sao?”
Lãnh Quân nói: “Trước khi có kết quả tôi
sẽ không đi.”
anh sợ mình sẽ hối hận.
Có những thứ tình cảm không ngừng bị cắt
đứt còn rối tung lên, một khi đã bị đâm thủng thì hai người bọn họ sẽ muôn đời
muôn kiếp không trở lại được.