Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, vì Lãnh Hoài Cẩn quá để ý đến “Thẩm Vị Ương” nên không làm khó em họ Diệp Chiêu Chiêu của cô ta, còn sắp xếp một phòng bệnh rất tốt cho cô, nhưng khi

vừa đưa cô đến đó, có một cơn đau nhói đột ngột xuất hiện trên gáy anh, trước mắt anh là một mảng màu đen rồi bất tỉnh đi.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, anh phát hiện ra cả người mình không mặc gì, trần trụi nằm trên giường, ôm Diệp Chiêu Chiêu cả người cũng trần như nhộng.

Đồng tử rung lên, anh giật mình, lập tức đẩy người phụ nữ trong ngực mình từ trên giường lộn xuống dưới.

Lăn xuống đất và chịu một cú va chạm rất mạnh, Thẩm Vị Ương chợt tỉnh dậy vì bị làm đau, khi mở mắt ra cô liền nhìn thấy một người từ trên cao nhìn xuống mình với

sắc mặt vô cùng âm u và lạnh lẽo.

Không đợi cô phản ứng gì, người đàn ông đó đã xách cô từ dưới đất lên như một con gà con, bóp chặt cổ cô, trong mắt anh không chút thương hoa tiếc ngọc nói: “Tối hôm qua cô đã làm gì tôi?”

Anh chất vấn cô bằng một giọng lạnh lùng.

Thẩm Vị Ương nhìn anh với một vẻ mặt vô tội, uất ức nói: “Anh rể, tối qua làm gì không phải anh là người biết rõ nhất sao, anh làm em đau quá.”

Vẫn còn tranh cãi liệu cơn đau là do hiện giờ cổ cô đang bị bóp chặt hay do các vị trí nhạy cảm khác của anh.

Lãnh Hoài Cẩn chắc chắn tối qua họ không làm gì cả, đêm qua, anh chỉ nhớ lúc anh muốn rời khỏi, sau gáy nhói lên một cơn đau nhỏ giống như bị kim châm, sau đó thì ngất đi.

Anh vẫn bóp cổ cô thật chặt, sau đó nhìn vào trong chiếc tủ đặt những lọ thuốc, phát hiện trong thùng rác quả nhiên có một ống tiêm đã sử dụng.

“Rốt cuộc cô là ai?”

Anh mắt anh hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô và hỏi.

Người bình thường hoàn toàn không có cách nào tới gần anh, chỉ có người đủ nhanh mới có thể khiến anh không có cơ hội phản ứng mà mắc bẫy, trước mắt, người phụ

nữ có thể làm được điều này với anh chỉ có Vị Ương.

Diệp Chiêu Chiêu này tuyệt đối có khả năng, những cô gái bình thường sẽ không bao giờ đạt được đến trình độ này.

Còn Thẩm Vị Ương lại đáp anh bằng một câu trả lời không thể chính đáng hơn.

Đối mặt với sự chất vấn của anh, một đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Đương nhiên bây giờ em là người của anh rể rồi.”

Lãnh Hoài Cẩn dùng lực thật mạnh siết chặt tay: “Nói cho rõ ràng, rốt cuộc cô tiếp cận tôi là có mục đích gì?”

Thẩm Vị Ương vô thức nắm chặt cổ tay anh, muốn lấy tay anh ra khỏi cổ cô: “Em nói em mới là Thẩm Vị Ương thật, anh có tin không?”

Cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe và hỏi.

Nhưng đúng như trong dự đoán, anh hoàn toàn không tin cô, anh xách cô đến trước cửa sổ sát sàn, sau đó treo cô lơ lửng giữa trời, anh vừa bóp cổ cô, vừa để cô lơ lửng bên ngoài cửa sổ, độ cao bên dưới khoảng mười mấy tầng lầu.

Như sắp rơi xuống vực sâu thăm thẳm, Thẩm Vị Ương kinh sợ, lỗ chân lông toàn thân trong nháy mắt bị siết chặt, cô kinh hồn nắm lấy cổ tay anh, tức giận nói: “Lãnh Hoài Cẩn, anh điên rồi! Anh định giết người diệt khẩu sao?”

Trên tay đang treo một người lơ lửng ở độ cao mười mấy tầng lầu nhưng Lãnh Hoài Cẩn không chút lo lắng, giọng nói vẫn bình tĩnh và cay nghiệt: “Người bị điên là cô,

Diệp Chiêu Chiêu, tốt nhất là cô nên thành thật nói cho tôi biết, mục đích cô đến tiếp cận tôi là gì?”

“Em không có mục đích, em có thể có mục đích gì chứ? Chỉ đơn giản là em thích anh thôi, không được sao? Chỉ cần anh không chạm vào vợ anh trong một tháng, em nhất định sẽ giữ kín như bưng chuyện tối qua, có được không?”

Cô giống như một con cá nằm trên cái thớt, không ngừng vùng vẫy cố gắng tìm kiếm một con đường để thoát khỏi tay anh.

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, tiếng gõ cửa rất gấp gáp.

Hẳn là có người ở tầng dưới nhìn thấy có một người bị treo ở tầng trên, cho rằng người này muốn nhảy lầu nên đi lên để giải cứu.

Cô nhân cơ hội này nói với Lãnh Hoài Cẩn: “Anh rể, anh bình tĩnh lại, nếu bây giờ anh ném chết em rồi, tội ngoại tình của anh cũng không được rửa sạch, chị họ của em

sẽ cho rằng anh muốn giết em diệt khẩu.”

“Cô ấy sẽ không như thế. Tôi sẽ kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện tối qua với cô ấy.” Bàn tay siết chặt như sắt của anh không một chút nới lỏng: “Bây giờ, tôi sẽ đưa cô đi

kiểm tra hành vi xâm hại tình dục.”

Nói xong, anh dùng tay kéo cô vào, sau đó đẩy ngã cô xuống đất giống như rác.

Thẩm Vị Ương cảm thấy xương cốt của mình suýt bị anh ném vụn võ.

Lãnh Hoài Cẩn có nguyên tắc như vậy, cô muốn tự cắm sừng mình thì khó càng thêm khó.

Nhưng không được, cho dù hôm nay bị anh bóp cổ chết, cô cũng không thể để anh chung phòng với đồ giả mạo kia.

Mặc dù là cơ thể của cô, nhưng người phụ nữ kia đã không còn là cô nữa, cô không cho phép Lãnh Hoài Cẩn chạm vào thứ dơ bẩn như vậy.

Người đang gõ cửa dồn dập bên ngoài chính là Trác Thính Phong, khi Lãnh Hoài Cẩn đi mở cửa, anh ấy đã tìm thấy thẻ phòng và mở cửa đi vào, kết quả là nhìn thấy sắc

mặt u ám và lạnh lẽo kia của Lãnh Hoải Cẩn.

“Cậu rảnh quá hả?”

Lãnh Hoài Cẩn lãnh đạm nhìn Trác Thính Phong hỏi.

Khi nhìn thấy người trong phòng bệnh này là anh, Trác Thính Phong đã rất kinh ngạc, bây giờ với tâm trạng không tốt và bị anh hỏi như vậy, lại càng bối rối ù hết cả đầu: “Tôi, tôi nghe nói ở trên có người muốn nhảy lầu, cho nên dẫn người tới đây xem thử, là, là cậu đang..”

Lãnh Hoài Cẩn: “Cậu nghĩ tôi là người sẽ nhảy lầu sao?”

Trác Thính Phong bị ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua, lập tức lúng túng nói: “Không phải, không phải, đương nhiên không phải rồi, cậu hoàn toàn không giống người

muốn nhảy lầu.”

“Chào chú.”

Lúc này, Diệp Chiêu Chiêu, người vừa bị anh ném xuống đất sống dở chết dở, không sợ chết tiến lại gần ôm lấy cánh tay của anh, sau đó mỉm cười dịu dàng chào hỏi

Trác Thính Phong.

vậy.

Thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung ôm Lãnh Hoài Cẩn một cách thân mật như vậy, Trác Thính Phong kinh ngạc: “Cô, cô là…”

Không thể nào, không thể nào! Đến bệnh viện ngoại tình luôn, ý tưởng này quả là quá độc đáo, quả nhiên là Lãnh Hoài Cẩn! Đến chỗ ngoại tình cũng kích thích như

“Cháu tên là Diệp Chiêu Chiêu, chú của cháu chỉ đưa tôi đến bệnh viện mà thôi, cháu vừa bị sảy thai vài ngày trước nên chủ đã đến chăm sóc cháu.”

Cô không sợ chết, ôm chặt lấy cánh tay của Lãnh Hoài Cẩn, để cơ thể mềm mại của mình áp sát vào người anh, sau đó có chút xấu hổ đỏ mặt khi nói những lời này với

Trác Thính Phong.

Quả nhiên, Trác Thính Phong hơi ngẩn người, lập tức trong đầu tưởng tượng ra một cảnh tượng máu chó, tên đại gia nhiều tiền bao nuôi cô gái trẻ, cô gái trẻ phá thai vì

tình.

Lãnh Hoài Cẩn chán ghét, đẩy Diệp Chiêu Chiêu khỏi người mình, sau đó nhìn Trác Thính Phong giải thích: “Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả, cô ta là em họ của Vị

Ương.”

Thẩm Vị Ương vịn khung cửa đứng vững lại, vẫn đi theo phía sau anh, oan ức nói: “Đúng đúng đúng! Tối hôm qua tôi và anh rể không có xảy ra chuyện gì, sáng nay anh rể cũng không muốn giết tôi diệt khẩu, chúng tôi đều không hề làm tổn thương chị ấy.”

Rõ ràng là lời giải thích, nhưng càng nói càng lệch lạc, khiến người nghe càng lúc càng nghi ngờ giữa họ có chuyện gì đó không thể nói cho người khác.

“Nếu như để Vị Ương biết chuyện hôm nay, cậu đợi Úy Lan đến nhận xác của cậu đi.”

Sau khi cảnh cáo Trác Thính Phong, Lãnh Hoài Cẩn đóng sầm cửa lại, quay người lại nhìn Thẩm Vị Ương lần nữa, tức giận nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Thẩm Vị Ương nhìn anh với vẻ mặt vô tội rồi nói: “Lúc này đã nói rồi mà, chỉ cần anh không chung phòng với vợ anh một tháng, chuyện tối hôm qua em sẽ xem như chưa từng xảy ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK