Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, sau khi xà triều rút đi, Liễu Hoài Xuyên cảm thấy lưng như sắp sụp xuống, lúc anh ấy đứng lên suýt chút nữa ngã lên người Tùy Tố.

Nhưng thấy Tùy Tố đang ngủ say, anh ấy vội dùng khuỷu tay chống người dậy, sau đó khó nhọc trở mình ngồi dậy, mở túi ngủ ra.

Ánh nắng chói chang cũng làm Tùy Tố tỉnh giấc, cô ấy không nói nhảm nữa, lập tức đứng dậy giúp Liễu Hoài Xuyên thu dọn túi ngủ. Nhưng vừa mới đứng lên, cô đã nhìn thấy Cố Văn Chu.

Cố Văn Chu đứng trước mặt họ với vẻ mặt thờ ơ, trong ánh mắt của cô ấy không có một tia gợn sóng khi nhìn Liễu Hoài Xuyên.

Cuối cùng, Cố Văn Chu lên tiếng đánh võ sự im lặng xấu hổ này.

Cô ấy cười giễu cợt Liễu Hoài Xuyên nói: “Cảnh sát Liễu tối hôm qua đã ở đây sao? Có vẻ như anh trải qua không được tốt lắm nhỉ”

“Thực ra bên kia chúng tôi có một chiếc cái lều đặc biệt, dựa vào mối quan hệ của tôi và cảnh sát Liễu, tôi có thể cho cảnh sát Liễu ngủ nhờ, anh cần gì phải làm tự khổ

mình như vậy.”

Khi nói chuyện với Liễu Hoài Xuyên, cô ấy khẽ liếc nhìn Tùy Tố, trong ánh mắt lộ ra khinh thường.

Tùy Tố tránh né ánh mắt của cô ấy.

Tuy Tùy Tố không có bất kỳ cảm xúc nào, thế nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí này thật kỳ lạ, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra giữa họ nữa.

Liễu Hoài Xuyên vô thức đứng chắn trước mặt cô khiến đôi mắt Cố Văn Chu tối sầm lại.

Vẻ mặt Liễu Hoài Xuyên đầy thù địch nhìn cô ấy: “Cô muốn làm gì?”

Cổ Văn Chu che giấu những cảm xúc không nên có trong mắt, cười nửa miệng nhìn anh ấy: “Cảnh sát Liễu nghĩ tôi muốn làm gì?”

Liễu Hoài Xuyên siết chặt nắm tay, môi mỏng mím lại không nói gì.

Cố Văn Chu cảm thấy không thú vị, quay lại và nói với Đạo Ba: “Chúng ta gặp nhau ở đây coi như có duyên, nếu cảnh sát Liễu tò mò chúng ta muốn làm gì thì chúng ta cũng mang theo anh ta đi.”

Sau khi nói xong, cô ấy rời đi.

Đạo Ba nhìn Liễu Hoài Xuyên một cách vô cảm và nói: “Cảnh sát Liễu, đi cùng chúng tôi đi.”

Tùy Tố nắm chặt cánh tay Liễu Hoài Xuyên và lo lắng nhìn anh.

Liễu Hoài Xuyên vỗ vỗ mu bàn tay cô và trấn an: “Không sao, chuyện ở đây không liên quan gì đến cô, cô quay về đế đô đi, yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.”

Ý của anh là bảo cô ấy đi tìm Thẩm Vị Ương ngay bây giờ, nói với họ về việc anh bị Cố Văn Chu bắt đi và bảo họ cẩn thận, đừng lãng phí thời gian tìm anh ấy.

Tùy Tố hiểu và không ngần ngại rời đi.

Nhưng Đạo Ba sẽ không để cô ấy rời đi dễ dàng như vậy.

Anh ta trực tiếp đưa tay ngăn cô lại, mặt không chút thay đổi nhìn cô nói: “Cô Tùy, nếu đã cùng đến đây, không có lý do gì lại bảo cô về một mình, cô và cảnh sát Liễu đi cùng nhau đi.”

Liễu Hoài Xuyên lập tức kéo Tùy Tố ra sau lưng, nén giận nhìn Đạo Ba nói: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy, các người bắt cô ấy theo cũng vô dụng.”

Đao Ba cười lạnh: “Nhưng nếu chúng ta không mang theo cô ta, cô ta có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.”

Nói xong, anh ta vung tay lên, mấy tên thuộc hạ đi theo sau lập tức bao vây lấy Liễu Hoài Xuyên và Tùy Tổ.

Lương Tri Thâm khinh thường nhìn bọn họ, hừ lạnh nói: “Tôi khuyên các người nên biết thân biết phận, đại ca của tôi hiện tại đối với các người vẫn còn khách sáo, nếu các người không biết điều thì đừng trách các anh em ra tay với các người.”

“Liễu đại ca, không sao đâu.” Tùy Tố nắm tay Liễu Hoài Xuyên, an ủi nhìn anh nói: “Tôi không sợ, chúng ta cùng nhau đi.”

Nói xong, cô ấy lại bổ sung thêm một câu: “Anh yên tâm đi.”

Liễu Hoài Xuyên cảm thấy câu nói cuối cùng cô ấy đang ám chỉ điều gì đó với anh, nhưng anh không nói gì trước mặt Đao Ba và Lương Tri Thâm, chỉ nắm chặt tay Tùy

Tố dự định đi theo họ rời đi.

Bọn họ người đông thế mạnh, lại ở địa phương như núi tuyết và có rắn Long Tích, hai người chỉ có thể thông minh tạm thời thỏa hiệp theo sau.

Họ vừa mới rời đi không lâu, Thẩm Vị Ương và Diệp Phù Tô đã cùng nhau tìm đến nơi này.

Sau khi tìm kiếm xung quanh một hồi mà không thấy ai, Diệp Phù Tô có chút lo lắng nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Chiêu Chiêu, khu vực này chúng ta tìm gần hết rồi, tại sao vẫn không tìm thấy bọn họ, bọn họ có phải là, có phải là đã bị…

Lo lắng cho cảm xúc của Thẩm Vị Ương, Diệp Phù Tô cũng không nói thêm gì.

Thẩm Vị Ương cũng rất sốt ruột, sau khi nghe anh nói, cô lập tức vội vã phủ nhận: “Không thể nào, Liễu đại ca và Tố Tố sẽ không sao đâu, họ thông minh như vậy, nhất

định sẽ không sao.”

“Diệp Chiêu Chiêu.”

Vũ Bách đi theo phía sau bọn họ, cậu gọi cô ấy và chỉ vào chiếc túi ngủ phía sau tảng đá, có một hoa văn sẫm màu dưới chiếc túi ngủ.

“Cô biết ký hiệu của Ám Dạ không? Tôi đã từng nhìn thấy một cái, trông rất giống cái này.”

Thẩm Vị Ương nghe xong lập tức chạy tới xem chuyện gì xảy ra, sau khi nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm: “Đúng, chính là dấu hiệu này, có nghĩa là người rất an toàn, tách ra hành động riêng.”

Ám Dạ là một tổ chức sát thủ, có một bộ ký hiệu liên lạc riêng, Tùy Tố và bọn họ đều đi ra từ Ám Dạ, vì vậy để lại ký hiệu này để nói cho cô rằng cô ấy và Liễu Hoài

Xuyên hiện tại đang an toàn.

Lưu Hiểu Vũ từ phía sau đi tới, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Thẩm Vị Ương, trực tiếp nói: “Tôi ở phía trước phát hiện có dấu vết của lều trại, hẳn là của đám người Cố Văn

Chu để lại.”

Thẩm Vị Ương khẳng định nói: “Tùy Tố và Liễu đại ca nhất định đã bị đám người Cổ Văn Chu bắt đi rồi.”

Để tránh né rắn Long Tích đêm qua, họ đã ở gần nhau như vậy, Cố Văn Chu chắc chắn đã phát hiện ra họ.

Thay vì làm cho bọn họ chạy không mục đích trong ngọn núi tuyết này, không bằng trực tiếp đem theo bọn họ đặt dưới mí mắt.

Diệp Phù Tô lo lắng nhìn Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Thẩm Vị Ương nhìn dấu vết của rắn Long Tích trên mặt đất, nắm chặt tay nói: “Đi theo dấu vết phía trước này đi, nơi rắn lao tới nhất định là nơi đám người Cổ Văn Chu

sẽ tới.”

Diệp Phù Tô tự nhiên là ủng hộ theo sau cô.

Chỉ có Vũ Bách do dự nhìn Lưu Hiểu Vũ.

Thẩm Vị Ương biết bọn họ có chuyện muốn nói, cô dẫn Diệp Phù Tô đi lên phía trước lần theo dấu vết để lại trên mặt đất.

Sau khi Thẩm Vị Ương và Diệp Phù Tô rời đi, Vũ Bách cau mày nhìn Lưu Hiểu Vũ hỏi: “Tại sao ông lại đột nhiên giúp cô ta?”

Lưu Hiểu Vũ nhìn Vũ Bách giống như nhìn thấy một đứa bé không hiểu chuyện, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ và cưng chiều: “Ba có lý do của ba, Diệp Chiêu Chiêu không phải loại người giống như con nghĩ đâu, giúp cô ấy là đúng.”

Vũ Bách nhìn Lưu Hiểu Vũ, giống như đột nhiên không nhận ra anh ấy.

“Lưu Hiểu Vũ, ông có biết bây giờ ông đang nói cái gì không?”

Nhìn thấy bộ dáng căm tức của cậu, Lưu Hiểu Vũ sửng sốt một lát: “Làm sao vậy?”

Vũ Bách giận dữ nhìn anh nói: “Lúc trước không phải ông muốn mang người phụ nữ đó trở về cùng với tôi rồi hỏi tung tích của chị Vị Ương sao? Tại sao bây giờ ông lại thiên vị người phụ nữ này vậy? Chẳng lẽ ông quên rằng chị Vị Ương đã biến mất lâu lắm rồi sao? Ông giúp người phụ nữ này thêm một lần thì chị Vị Ương sẽ đến gần nguy

hiểm hơn một bước.”

Chuyện của Thẩm Vị Ương quá kỳ lạ, ngoài việc Lưu Hiểu Vũ không muốn tiết lộ chuyện riêng tư của người khác, anh ấy cũng không muốn để đứa con trai duy nhất của mình bị cuốn vào nguy hiểm này.

Cho nên lúc này đối mặt với cáo buộc của Vũ Bách, anh nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK