Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái này còn chê bai cả mẹ ruột của mình, lần này Thẩm Vị Ương thật sự không thể hiểu nổi lập trường của cô ta.

lẽ cô Lãnh này chẳng có lập trường gì cả, chuyện gì cũng dựa vào tâm trạng của mình mà thôi.

Lúc tâm trạng vui vẻ thì nói lời dễ nghe, lúc tâm trạng cáu kỉnh thì giận lây luôn cả mẹ mình.

Cũng không phải lần đầu Lương Thiến bị con gái giận dỗi ngay trước mặt mọi người, nhưng lần này còn có một người ngoài như Thẩm Vị Ương, con gái bà ta vẫn không giữ thể diện cho bà ta như vậy, lần này bà ta không chịu nổi nữa.

“Con ở đây làm cái gì thế hả, không có chuyện gì làm à, rảnh rỗi thế thì con gọi điện cho Tùy Giản đi, bồi đắp tình cảm, con nhìn xem con đang mặc cái gì đây, giống hệt mấy đứa con gái trong quán bar, mặc như vậy con nghĩ là Tùy Giản có thể vừa mắt con à?”

“Con xin đấy, một tên gay như anh ta sao có thể vừa mắt một cô gái xinh đẹp như con được, muốn quyến rũ được Tùy Giản thì mẹ gọi anh Yến Thời về đi, chuyện này với anh ấy mà nói quá đơn giản.”

“Cháu nói gì cơ?”

Sau khi Lãnh Hoan nói ra câu này, Tùy Trí và Lãnh Nhứ không thể bình tĩnh nổi.

Thấy hai người họ thay đổi sắc mặt, Lương Thiến cũng sợ làm mất lòng người ta, vội vàng đứng lên dạy dỗ Lãnh Hoan: “Con rảnh rỗi quá đúng không, nói lung tung cái

gì đó.”

Lãnh Hoan nhìn Lãnh Nhứ, thở dài nói: “Cô à, cháu không nói lung tung đâu, anh họ không dám come out với cô, vì thế chỉ có thể nhờ vả cháu, anh ấy bảo cháu nói

khéo một chút, cháu cảm thấy chuyện này nói khéo thế nào được, nói đến cùng thì cô cũng phải biết chuyện anh ấy thích đàn ông mà thôi.”

“Nhưng mà có chuyện cô có thể yên tâm, đó chính là anh Tùy thật lòng thật dạ với anh họ, mấy năm nay vẫn luôn âm thầm che chở anh ấy, cháu nhìn thôi mà cũng cảm động vô cùng, nếu có ai yêu cháu sâu đậm như vậy thì tối nay cháu sẽ gả cho người đó luôn.

“A Nhử. A Nhớ em ổn chứ

Lãnh Hoan càng nói, Lãnh Nhứ càng bị kích thích, lảo đảo chậm rãi ngồi xuống ghế, Lộ Ân Lượng và Tùy Trí vội vàng đó vuốt lưng cho bà ấy.

Thẩm Vị Ương im lặng đưa cho một bà ấy một túi khăn giấy vừa tìm được, còn mang cho bà ấy một cốc nước.

Lãnh Nhứ nhìn cô, sau đó cầm lấy túi giấy, bắt đầu thở ra hít vào, ổn định cảm xúc bằng cách này.

Lương Thiến trừng mắt nhìn con gái đang xem trò hay không ngại lớn chuyện, giận dữ nói: “Con nói ít đi mấy câu thì chết à? Cút ngay cho mẹ nhờ.”

Lãnh Hoan bĩu môi nói: “Cút thì cút, con chỉ làm người truyền lời bình thường thôi mà.”

“Chờ đã.”

Khi Lãnh Hoan đi ra cửa thì bị Lãnh Nhứ gọi lại.

“Hoan Hoan, Yến Hồi thì sao, bây giờ thằng bé đang ở đâu, gọi thằng bé vào đây gặp cô.”

Lãnh Hoan run lẩy bẩy nhìn Lãnh Nhứ, cẩn thận hỏi: “Cô à, thật sự muốn gặp sao ạ? Cô chắc chắn cô có thể chịu được chứ? Cô chỉ có một đứa con trai mà thôi, nếu như đánh chết.”

ון

“Bảo con đi thì con cứ đi đi, nói nhiều như thế làm gì hả?”

Lương Thiến chiều chuộng con gái nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ thật sự chỉ muốn xé rách cái miệng của con nhóc này ra.

Nói ít đi vài câu thì chết được hay sao?

Đây vốn là chuyện giữa hai mẹ con Yến Hồi, nhưng con nhóc này lại nhúng tay vào làm loạn hết cả lên, đến lúc đó Lãnh Như giận cá chém thớt lên người con bé thì phải làm thế nào?

Lãnh Hoan thấy mẹ mình có thái độ nâng cao đạp thấp, đối xử với Thẩm Vị Ương trái ngược hoàn toàn với Lãnh Nhớ, liền bĩu môi khinh thường, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài: “Không cho con nói thì thôi vậy, lát nữa mọi người đừng có bị dọa chết khiếp.”

Dọa chết khiếp?

Hôm nay Tùy Giản sẽ không tới thăm nhà cùng với Yến Hồi đấy chứ?

Thẩm Vị Ương nhìn thái độ khi rời đi của Lãnh Hoan, bắt đầu âm thầm suy đoán.

Sau đó chẳng qua bao lâu, chuyện mà cô đoán đã trở thành sự thật.

Tùy Giản ăn mặc trang trọng nắm tay Yến Hồi đi vào.

“Hít. hà…”

ו

Tiếng hít vào thở ra mà Lãnh Nhứ đưa miệng thở vào túi giấy vang lên trong phòng, còn có tiếng túi giấy căng lên rồi xẹp xuống.

Yến Hồi áy náy đi lên vuốt lưng giúp Lãnh Nhứ. “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Cút ra, mẹ không có đứa con trai như mày!”

Yến Hồi vừa đụng vào Lãnh Như, đã bị Lãnh Nhứ đẩy ra, suýt nữa thì ngã về phía sau, may mà có Tùy Giản đó anh ta kịp thời.

Yến Hồi vô thức quay đầu lại nhìn vào mắt Tùy Giản, sau đó động viên anh ta: “Không sao, mẹ em sẽ không giận em đâu.”

“Ai bảo mẹ không tức giận, cậu, cậu buông con trai tôi ra!”

Thấy hai người tình nồng ý đậm như vậy, Lãnh Nhứ cảm thấy huyết áp của mình lại tăng lên.

Yến Hồi vội vàng rút tay ra khỏi tay Tùy Giản, sau đó ngượng ngùng nũng nịu trước mặt Lãnh Nhứ. “Mẹ, mẹ chỉ có một mình đứa con trai này thôi, mẹ nó đánh chết con

thật à?”

“Con còn mặt mũi để cười à?” Lãnh Nhứ run rẩy chỉ vào mặt Yến Hồi, giận tới nỗi mặt tái nhợt: “Yến Hồi, thà rằng con xuất gia làm hòa thượng, mẹ cũng không muốn

thấy con làm ra loại chuyện mất mặt thế này.”

Yến Hồi không vui nhìn Lãnh Nhứ lẩm bẩm nói: “Con yêu đương bình thường thôi mà, có gì mất mặt đâu chứ.” Lãnh Nhứ trừng mắt nhìn anh ta và Tùy Giản, giận dữ nói: “Con hẹn hò với cậu ta mà cảm thấy bình thường sao?”

Nói đến đây, đột nhiên Lãnh Nhứ hiểu ra gì đó, tức tới nỗi thở không ra hơi.

“Yến Hồi, con thành thật nói cho mẹ nghe, ban đầu con muốn ra mặt vì Thời Ngạn có phải vì nhìn trúng người ta, khi đó con đã gay rồi không?”

Lúc đó bà ấy cảm thấy Yến Hồi phản ứng quá dữ dội, dưới tình huống đó mà vẫn muốn nhúng tay vào vũng nước đục nhà họ Thời, bây giờ xem ra, sợ là thằng nhóc này

đã nhìn trúng Thời Ngạn, cho nên mới phải bất chấp tất cả như vậy.

Thì ra con trai bà đã thích đàn ông từ lâu rồi.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Rốt cuộc vì sao lại như vậy?

Lãnh Nhứ đau khổ lấy khăn giấy che mắt mình lại: “Từ nhỏ đến lớn, cả nhà yêu quý cưng chiều con, con muốn gì mẹ cũng cho con, mẹ bận rộn thế nào cũng sẽ quan tâm con, rốt cuộc vì sao con lại mắc bệnh tâm lý này hả?”

Yến Hồi không còn cách nào cầm khăn giấy trong tay mẹ mình, lau nước mắt cho bà ấy: “Mẹ, đây là chuyện do gen quyết định, không liên quan gì đến giáo dục tuổi vị thành niên, trước đây con thích Thời Ngạn, bây giờ thích Tùy Giản, không liên quan gì đến phương pháp giáo dục của mẹ cả, mẹ có cúng vái Bồ Tát thì con cũng chỉ thích

đàn ông thôi.”

“Cháu ra ngoài với cô.”

Yến Hồi đang an ủi Lãnh Nhứ, thì Tùy Trí đi đến trước mặt cháu trai mình lạnh lùng nói.

Tùy Giản khẽ gật đầu, đi theo ra ngoài.

“Bốp…!”

Tùy Giản vừa đứng vững, Tuỳ Trí liềm cho anh ta một cái bạt tai.

Tùy Giản không trốn tránh, hơi nghiêng đầu sang một bên nhìn xuống mặt đất, xin lỗi với chất giọng trầm thấp: “Cháu xin lỗi.”

Tùy Trí run rẩy thu tay lại, nhìn chằm chằm anh ta giận dữ nói: “Cái tát này là đánh cho bố mẹ đã mất của cháu.”

Nói xong, lại tát vào bên mặt còn lại của anh ta.

Tùy Giản vẫn không trốn tránh.

“Cái tát này, là đánh cho Yến Hồi và nhà họ Lãnh, Tùy Giản, cháu đã ba mươi mấy tuổi, Tiểu Hồi con trẻ không hiểu chuyện, còn cháu thì sao hả? Vậy mà cũng chấp

nhận được.”

Tùy Giản nhắm mắt lại, cất giọng khàn khàn: “Cô, cháu xin lỗi, chuyện tình cảm cháu không kìm chế được chính mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK