Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoài Cẩn còn chưa biết tôi đã không thể nhìn thấy, cô có thể giúp tôi gạt anh ấy được không? Tôi không muốn chuyến đi của chúng ta bị ảnh hưởng bởi những điều đó.” Thẩm Vị Ương nhìn cô ấy nói câu này.

“Anh ấy không biết?” Tùy Tố kinh ngạc nhìn cô, sau đó lo lắng hỏi: “Vị Ương, cô ổn chứ?”

Thẩm Vị Ương lặng im trong chốc lát rồi nhìn Tùy Tố cười nói: “Đương nhiên, tôi không sao, chỉ là tạm thời tôi không thấy được mà thôi.”

Tùy Tố có chút nghi ngờ: “Tôi không hỏi cô, bởi vì tôi nghĩ như vậy sẽ quá đường đột, nhưng mà Vị Ương, hiện tại tôi cảm thấy mình cần phải hỏi cô cho rõ. Vì cái gì mà cô đã thay đổi cơ thể? Tôi đã xem tin tức, vốn dĩ bây giờ cô còn ở Đế Đô, còn bị truyền ra tin tức ly hôn với anh Lãnh.”

Thẩm Vị Ương cười khổ: “Cô cho rằng ai là thật ai là giả, hiện tại tôi khác trước kia rất nhiều.”

!!

Tùy Tố kiên định nhìn cô: “Tôi đương nhiên cảm thấy cô trước mặt tôi chính là cô, là Thẩm Vị Ương mà tôi quen biết.”

“Thật ra, lúc trước khi ở trên thuyền, tôi đã bị dọa đến kinh ngạc khi biết việc này nên ban đầu tôi không thể chấp nhận nổi. Nhưng hiện tại tôi đã quen dần nên tôi chắc chắn sự việc này có thật, dù đây quả là một điều khó tin. Tôi dám chắc rằng cô chính là Vị Ương trước đây mà tôi từng quen biết.”

“Tùy Tố, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi.” Thẩm Vị Ương nắm chặt tay cô ấy, trong ánh mắt hiện rõ sự cảm kích: “Nhưng chuyện này rất dài, bây giờ tôi không muốn nói đến, tôi chỉ mong cô hãy giữ bí mật, đừng để Hoài Cẩn biết hiện tại tôi không thể nhìn thấy được.”

Có một số việc không phải là tôi không muốn nói cho cô, mà vì nó quá nghiêm trọng khiến tôi không còn cách nào để kể.

Tùy Tố rất hiểu rõ Thẩm Vị Ương, khi thấy cô không nói thêm điều gì nữa nên cũng không hỏi tiếp, rồi cô ấy nói với cô: “Cô cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để cho

anh ta biết.”

“Còn có, Vị Ương, nếu cô cần giúp đõ, nhất định phải nói với tôi ngay, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng và nghiêm túc của Tùy Tố, Thẩm Vị Ương mỉm cười: “Được, tôi biết cô đối xử với tôi rất tốt, cô yên tâm, khi cần tôi sẽ nhờ cô giúp đỡ và nhất định sẽ không khách sáo với cô được không?”

“Nhanh thu dọn tro cốt của Triệu Miêu Miêu đi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, hiện tại có khả năng Lương Trí Thâm đang dẫn người đến đây tìm chúng ta.”

Vừa dứt lời, Lãnh Hoài Cẩn đã xuất hiện.

Tùy Tố tiếp tục thu dọn tro cốt của Triệu Miêu Miêu.

Sau câu hỏi vào buổi tối hôm qua, hiện tại cô ấy không còn thích Lãnh Hoài Cẩn nữa.

Có một số người mãi mãi không thuộc về mình, dù có ép buộc cũng sẽ chẳng thành.

Nhưng khoan đã, trên đầu Lãnh Hoài Cẩn lại trông giống như đã có tóc bạc rồi.

Vừa quay đầu lại, Tùy Tố liền nhìn thấy trên tóc Lãnh Hoài Cẩn có mấy sợi tóc trắng đến chói mắt, trong lòng cô ấy có chút khó chịu.

Là nam thần, đến một ngày cũng sẽ già đi.

Không ai có thể tránh khỏi điều này được.

Lúc này, Tùy Tố cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đó cũng chỉ là tóc bạc mà thôi, sau đó cô ấy tiếp tục làm việc của mình.

“Vừa rồi em đã nói cái gì, điệu bộ của em trông rất nghiêm túc.”

Lãnh Hoài Cẩn đi tới bên cạnh Thẩm Vị Ương, vừa đội mũ cho cô, vừa hỏi.

Thẩm Vị Ương đưa tay điều chỉnh lại mũ lưỡi trai, cười trêu chọc: “Anh vừa đi ra ngoài mua cái mũ này cho em sao? Còn sợ có người coi trọng em, anh có niềm tin với

em như thế hả?”

Lãnh Hoài Cẩn lại lấy ra một cái khẩu trang, rồi tỉ mỉ đeo cho cô: “Hôm nay trời nắng quá, anh sợ em bị cháy nắng, chúng ta có thể sẽ phải đi bộ một đoạn, không có xe

cho em ngồi, anh đau lòng.”

Lúc đeo khẩu trang cho cô, ngón tay lạnh lẽo của anh sẽ không tránh khỏi chạm vào dái tai của cô, hơn nữa lời nói đó của anh, khiến tai cô đỏ bừng. Cô ngượng ngùng nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Sao anh có thể tinh tế như vậy?”

“1

“Đó là bởi vì anh thích chiều em, có được không?” Sau khi giúp cô đeo khẩu trang, anh liền ngồi xuống, kéo cô đến gần và bảo: “Anh cõng em đến nhà ga.”

Thẩm Vị Ương xấu hổ đến mức muốn đào đất để chui vào, cô thò tay nện vào lưng anh: “Lãnh Hoài Cẩn, anh đừng nói giỡn, em đã lớn rồi, không cần anh phải cõng em.

Lãnh Hoài Cẩn: “Anh tự nguyện.”

Thẩm Vị Ương kéo anh dậy. “Em không cần, anh không thấy ngại nhưng em thì có. Tùy Tố còn ở đây nên em không muốn bị chê cười.”

Cô không phải Y Y và A Diên, cô làm sao có thể để Hoài Cẩn cũng cô như một đứa trẻ rồi đi trước mắt Tùy Tổ giữa ban ngày ban mặt được.

Tùy Tố đi tới mỉm cười nhìn cô và nói: “Không sao đâu, đừng để ý đến anh.”

Tuy cô ấy nói vậy nhưng Thẩm Vị Ương thật sự không có mặt mũi để làm chuyện này cho nên cô đã tự mình đi theo sau.

Nhưng sau này nếu cô không bao giờ nhìn được nữa, về sau cô có thể thật sự muốn anh công mình.

Sau khi đến nhà ga, họ liền tách khỏi Tùy Tổ. Tùy Tố mang tro cốt của Triệu Miêu Miêu về lại Đế Đô và định chôn cất chúng trong nghĩa trang liệt sĩ.

Trước khi chia tay, Tùy Tố đem viên khoáng thạch màu đỏ cho Thẩm Vị Ương: “Thứ này được tìm thấy trong tro cốt của Triệu Miêu Miêu. Đây có thể là thứ còn sót lại sau khi con rắn gai rồng bị đốt cháy, cô hãy giữ nó đi, nó có thể giúp cảnh sát Lưu tìm ra manh mối vụ án số 86.”

“Được.”

Thẩm Vị Ương đưa tay nhận lấy viên đá to bằng ngón tay này.

Tuy nhiên, khi cô chạm vào viên khoáng thạch thì tâm trí cô hiện lên một hình ảnh rất quen thuộc.

Đó là một khu mỏ rất cao, cao chót vót dưới bầu trời đen kịt. Ở đây có rất nhiều thợ mỏ mặt mày thì sạm đen, quần áo rách rưới, không những vậy còn cả người già và trẻ em đang khuân vác cực khổ. Đằng sau họ là những người cầm roi dài đi theo.

Tiếng kêu than khắp nơi, toàn bộ hình ảnh đều bị bao phủ bởi một làn khói tuyệt vọng.

“Chúng ta lên xe buýt thôi.”

Khi cô còn đang ngây người, Lãnh Hoài Cẩn đã nắm lấy cổ tay cô và nhìn cô nói.

Lúc này cô mới tỉnh táo lại, cô nắm chặt viên khoáng thạch theo bản năng, sau đó cho vào túi rồi đáp: “Vâng.”

“Anh có biệt thự ở vùng biển bên kia. Anh đã cho người hầu đến chuẩn bị trước. Đến lúc đó, chúng ta sống ở nơi đó, không nên ở khách sạn, ở chỗ của anh sẽ an toàn

hơn.”

Anh giải thích với cô như vậy.

Thẩm Vị Ương có chút lo lắng nhìn anh hỏi: “Anh cho rằng Lương Trí Thâm sẽ đuổi theo chúng ta sao?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Tối hôm qua, Lương Trí Thâm đã ở chỗ đó để tiêu hủy những thi thể nữ đó. Nếu anh đoán không sai, số thi thể còn lại bị tiêu hủy chính là những thi thể bên cạnh bọn anh ta.”

Thẩm vị ương: “Cố Vãn Châu muốn tiêu hủy dấu vết mà số 86 để lại. Không những thế, cô ta cũng biết rắn gai rồng vẫn có thể sống trong xác chết.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Hiện tại là như vậy. Trước đây em có quen biết cô ta không? Em nghĩ cô ta cùng với số 86 có quan hệ gì? Tôi chưa từng nghe nói nhiều về Cố Văn Chu. Trong đường dây số 86, cô ta có thể không phải là con cá lớn cuối cùng.”

Khi nhắc tới Cố Văn Chu thì không thể bỏ qua Cố Trường Đình.

Nhưng hiện tại, họ đã không còn lo sợ về Cố Trường Đình mà chỉ còn sự chán ghét đối với hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK