Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé sinh ra đã ngậm thìa vàng, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, tuy không biết nỗi khổ của thế gian nhưng vẫn tốt bụng hi vọng tất cả trẻ em trên đời này đều được

hạnh phúc như mình.

Trẻ em phải được lớn lên trong sự hạnh phúc.

Thẩm Vị Ương không nói cho cô bé biết, những đứa trẻ trong Ám Dạ là trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ từ nhỏ. Ở trong Ám Dạ, tuy có vất vả nhưng ít nhất sẽ không bị bắt nạt đến chết.

Cô thơm lên má cô bé, sau đó an ủi: “A Diên, không cần lo lắng cho A Quân. Bây giờ dì sẽ đi tìm bố, cùng bố đưa A Quân về nhé.”

Cô vẫn còn sống, con trai cô không cần phải đến một môi trường khắc nghiệt như vậy để mưu sinh.

“Ôi, mới sáng ra mà cô Thẩm tức giận thế.”

Trên đường đến phòng ngủ của Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương gặp Tiêu Diễn đang xách vali chuẩn bị rời đi.

Cô hơi nhíu mày: “Anh định rời đi?”

Tiêu Diễn cười đắc ý nói: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên tôi phải rời đi. Chẳng lẽ thật sự hi vọng tôi chăm lo cho cái tên Lãnh Hoài Cẩn ấy?”

“Chẳng qua là anh ta muốn để cho cô và con trai gặp mặt lần cuối, đúng là nhọc lòng thật.”

Thẩm Vị Ương nắm chặt nắm đấm, cố nén cơn tức giận của mình: “Để cho tôi và con trai gặp mặt lần cuối?”

Tiêu Diễn: “Chứ sao nữa, anh ta cũng không dám cho cô biết trước chuyện thằng nhóc Thẩm Quân kia sẽ đến Ám Dạ. Nếu cô biết, có lẽ thằng nhóc này sẽ không đi

được.”

Khó trách, khó trách tối hôm qua Thẩm Quân đột nhiên quấn lấy cô như vậy, bắt cô nói chuyện với cậu bé rất lâu.

Đứa nhóc vô tâm này, cậu bé không biết nếu bản thân rời đi đột ngột thì cô sẽ lo lắng như thế nào ư?

“Nhưng bây giờ xem ra, anh ta đã có cách giữ cô lại rồi, tôi cũng không có việc gì để ở lại đây nữa.”

Tiêu Diễn nói xong cũng xách vali đi vào thang máy.

Cả đêm không gặp Mộ Vân Tưởng, trong lòng anh ta đã bắt đầu nhớ đến cô ấy rồi.

Trước đó Thẩm Vị Ương còn muốn đi hỏi Tiêu Diễn tung tích của Mộ Vân Tưởng, tại sao bây giờ cô lại không thể liên lạc được với cô ấy nhưng bây giờ xảy ra chuyện của Thẩm Quân, cô không thể để ý tới, ngay lập tức đi về phía phòng ngủ của Lãnh Hoài Cẩn.

“Anh có ý gì? Anh đưa A Quân đến địa bàn của anh là để uy hiếp tôi ở lại bên cạnh mình?”

Vừa bước vào phòng ngủ, cô đã bắt đầu chất vấn Lãnh Hoài Cẩn.

Không phải anh vẫn luôn thích Hà Sở, bất chấp đúng sai cũng phải bao che cho cô ta ư?

Tại sao lại muốn giữ con trai để ép cô ở lại bên cạnh anh?

Nếu cô ở lại với anh, chẳng phải anh và Hà Sở sẽ không còn cách nào để ở chung với nhau được nữa?

Lãnh Hoài Cẩn biết cô sẽ tức giận, cũng biết bây giờ anh có nói gì đi chăng nữa, trong mắt cô đều là có ý đồ riêng, muốn hại mẹ con họ nên dứt khoát thừa nhận mọi chuyện: “Đúng vậy, tôi chỉ muốn lợi dụng con trai để giữ em ở bên cạnh tôi, cho nên Thẩm Vị Ương, tốt nhất em đừng đắc tội với tôi. Nếu không tôi rất khó bảo đảm sau này em có thể gặp con trai mình nữa hay không.”

Nghe anh nói xong, Thẩm Vị Ương ngõ ngàng lùi lại mấy bước, không thể tin được nhìn anh: “Là sao, anh có ý gì hả Lãnh Hoài Cẩn? Chẳng phải con trai tôi cũng là con của anh đấy ư? Anh có ý gì? Anh định làm gì với thằng bé?”

Bốn năm trước anh có thể lên kế hoạch gây tai nạn xe để ra tay với cô và con, lẽ ra cô phải biết, người đàn ông này không có trái tim.

Cho dù là máu mủ ruột thịt của anh, chỉ cần không hợp ý anh, anh cũng sẽ không nương tay.

Nơi huấn luyện sát thủ Ám Dạ ấy, không ai biết rõ huấn luyện ở trong đó gian khổ đến nhường nào hơn cô được.

Người lớn còn không có cách nào gắng gượng nổi, huống chi là đứa nhỏ ba bốn tuổi như Thẩm Quân.

Anh đưa Thẩm Quân đến một nơi như vậy, hoàn toàn không quan tâm đứa bé có thể sống sót ở nơi đó hay không. Thẩm Vị Ương nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, như thể đang nhìn một ác ma đang ẩn nấp trong vực sâu. “Lãnh Hoài Cẩn, thằng bé là con ruột của anh, tại sao anh lại đưa thằng bé vào chỗ chết!”

Lãnh Hoài Cẩn vẫn bình tĩnh nhìn cô như chẳng quan tâm đến sự sống chết của đứa bé gọi là con trai ruột của mình.

“Ở chỗ tôi, chỉ có chuyện con quý nhờ mẹ. Nếu em thực sự lo lắng cho con trai mình thì từ giờ trở đi hãy phục vụ tôi cho thật tốt. Nếu em phục vụ khiến tôi hài lòng, tôi có thể giữ lại mạng sống cho con trai em.”

Đây mới là bộ mặt thật của người đàn ông này, lần này cô đã bị anh che mắt suốt mấy ngày trở về.

Bản chất của anh là một người đàn ông ích kỷ và tàn nhẫn.

Cô không thể ngồi yên chờ chết, phải tìm đến căn cứ huấn luyện của Ám Dạ và đón con trai mình ra.

“Lãnh Hoài Cẩn, dưa hái xanh không ngọt, anh sẽ chỉ làm cho tôi và bọn nhỏ càng ngày càng ghét anh thôi.”

Cô nắm chặt tay cảnh cáo anh.

Lãnh Hoài Cẩn không cho là đúng, cười nhạt: “Dưa tôi muốn hái bắt buộc phải ngọt.”

“Thẩm Vị Ương, nếu em thật sự thương con, bây giờ hãy phục vụ tôi thật tốt. Khi nào tâm trạng tôi tốt hơn sẽ để hai mẹ con gặp nhau.”

Cô cần phải bình tĩnh lại, việc cấp bách nhất bây giờ là phải tìm được con trai càng sớm càng tốt, chỉ khi gặp lại con trai, cô mới có thể cứu được con.

Cô nắm chặt tay, nhẫn nhịn nhìn anh: “Anh muốn tôi làm gì?”

Lãnh Hoài Cẩn cười như có như không nhìn cô, hỏi: “Em muốn làm gì?”

Ánh mắt xấu xa của người đàn ông rơi vào người cô, khiến Thẩm Vị Ương nổi hết da gà.

Cô cố nén mọi khó chịu trong lòng xuống, nhìn người đàn ông này cười nhạt: “Tổng giám đốc Lãnh, bây giờ anh nên nghỉ dưỡng cho khỏe thì hơn.”

Anh đã bị liệt nửa người rồi mà còn có những ý đồ xấu đó, trong đầu người đàn ông này đúng thật không có thứ gì tốt.

Nhưng lúc này, anh vẫn phản công một trận: “Vậy thì cô Thẩm đừng tùy tiện quyến rũ tôi nữa.”

Thẩm Vị Ương không vui nhíu mày: “Tôi quyến rũ anh khi nào?”

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn rơi xuống đùi trắng ngần nõn nà dưới váy xẻ tà, không vui nói: “Váy qua đầu gối rất đẹp nhưng váy dài vẫn đẹp hơn.” Thẩm Vị Ương cười nhạt: “Có phải tôi còn cần đeo khăn che mặt, găng tay, không để lộ bất cứ thứ gì ngoại trừ con mắt hay không?”

Cô không nghĩ vì cái gọi là ghen tuông và quan tâm của đàn ông, mà chỉ vì ham muốn kiểm soát đáng ghê tởm của anh thôi. Lãnh Hoài Cẩn cũng là người cứng đầu, nghe cô giễu cợt, anh lại thực sự gật đầu đồng ý. “Tốt nhất đeo thêm kính râm vào nữa.”

Thẩm Vị Ương: “…”

Người đàn ông này không phải tự tin quá mức mà là đầu óc có vấn đề.

“Tôi thích mì Ajisen em nấu cho tôi lúc trước, em đi làm cho tôi một bát đi.”

Anh ngang nhiên ra lệnh cho cô, còn nhớ được thứ trước kia cô từng nấu cho anh.

Trước kia anh thực sự xem cô là người giúp việc mà.

Vẻ mặt Thẩm Vị Ương rất tệ nhưng cô vẫn quay người ra ngoài nấu mì cho anh.

Hiện tại cô chỉ có thể ổn định anh trước, ít nhất có thể khiến A Quân bớt khổ sở, sau đó nhanh chóng tìm ra vị trí của căn cứ Ám Dạ

Mặc dù đã từng đến đó nhưng cô bị bịt mắt, hoàn toàn không biết vị trí chính xác, chỉ nhớ rằng đó là một hòn đảo.

Phải tìm cách xác định vị trí của hòn đảo và đưa A Quân ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK