Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu anh không thích tôi, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Cô bướng bỉnh nhìn anh chất vấn.

Lãnh Hoài Cẩn buồn cười nhìn cô: “Cô thú vị thật đấy.”

“Không phải hôm qua cô còn oán trách tôi không cứu cô kịp thời à, sao bây giờ lại bắt đầu oán trách tôi tốt với cô?”

Bởi vì say rượu, gò má Thẩm Vị Ương ửng đỏ, đôi mắt khép hờ như đang suy nghĩ về những lời anh nói lúc này, trông cô có chút ngây ngô.

Lãnh Hoài Cẩn không biết làm sao, thở dài: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Tôi không muốn.”

Cô nắm chặt cánh tay anh không cho anh rời đi, như đang giở trò đồi bại.

“Nếu thật sự không thích tôi một chút nào, tại sao anh lại đến đại học Đế Đô giúp tôi báo cáo, tại sao lại đưa tôi đi xem nước mắt xanh, lúc tôi phát sốt lại ôm tôi về, còn nói em trai anh chăm sóc tốt cho tôi ”

“Nếu, nếu như anh thật sự không thích tôi một chút nào, thì cũng không nên tốt với tôi như vậy, biết không?”

Cô nắm chặt cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ướt nhẹp như cún con.

“Nếu không tôi sẽ hiểu lầm.”

Nếu anh thực sự lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cô phải kịp thời tỉnh táo.

Nhưng bây giờ, hoàn toàn không phải như vậy, cho nên việc cô ôm những ảo tưởng không thực tế, Lãnh Hoài Cẩn phải chịu trách nhiệm.

Cô không buông ra mà nhón chân lên hôn anh lần nữa, Lãnh Hoài Cẩn vừa định đẩy cô ra nhưng bởi vì thoáng thấy bóng người cách đó không xa, cuối cùng cũng không đẩy cô ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon mềm của cô hôn lên lần nữa.

“A!”

Ngày hôm sau khi Thẩm Vị Ương tỉnh dậy, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, cô sợ hãi hét ầm lên, sau đó ra sức kéo chăn trùm kín người.

Tối hôm qua cô đã làm gì?

Có phải, có phải tối qua đã cưỡng hôn Lãnh Hoài Cẩn?

Hai lần!

Sau khi uống say thì hoành hành ngang ngược, lại hôn anh tận hai lần?

Làm sao có thể như vậy, làm sao cô có thể to gan vậy chứ.

Nhưng sau đó, có phải sau đó anh đã đáp lại mình không?

Cô sững sờ vươn tay vuốt ve bờ môi, sau khi xác định tối hôm qua không phải là ảo giác của mình, sau đó lập tức bật cười mê mẩn.

Đúng là con gái theo đuổi con trai như cách một tấm màn.

Nhưng làm sao đây, tối hôm qua mình phóng khoáng như vậy, hoàn toàn là do rượu, làm mình uống say.

Bây giờ phải đi tìm anh sao?

Bây giờ đi tìm anh thì phải đối mặt với anh thế nào.

Cô vừa mừng vừa lo, cảm giác như muốn chia đôi tâm trí mình.

“Vị Ương, cậu dậy chưa? Ăn cơm thôi.”

Lãnh Diệp ở bên ngoài gõ cửa.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới hoàn hồn, lập tức ngồi dậy chuẩn bị rửa mặt chải đầu: “Chờ một lát, tớ ra ngay đây.”

Xuống giường tìm quần áo để mặc, cô buồn bã phát hiện ở đây không có quần áo nào đẹp.

Nhưng dù sao hôm nay cũng phải ăn diện cho đẹp chứ.

Cô không vui nhìn mặt mộc của mình trong gương, lần đầu tiên cảm thấy mình quá xấu, quá tệ.

“Làm sao vậy, Vị Ương, sao cậu còn chưa ra?”

Lãnh Diệp đợi ở cửa một hồi không thấy cô đi ra, lập tức thúc giục cô tiếp: “Bọn trẻ đều đã đến tìm rồi, sao một cô giáo như cậu lại dậy trễ vậy chứ.”

Bọn trẻ đều đã tới sao?

Lúc này cô mới thức tỉnh khỏi cảnh nhìn thân thương phận, nhanh chóng thu dọn rồi sau đó ra ngoài.

Quả nhiên, ngay khi bước ra ngoài đã thấy rất nhiều khuôn mặt tươi cười dễ thương của trẻ con.

“Chào buổi sáng, cô giáo Vị Ương!”

Tiếng của bọn nhỏ giống như tiếng của bông hoa đang sinh sôi nảy nở.

Thẩm Vị Ương ngượng ngùng chào chúng: “Xin lỗi, cô dậy trễ.”

“Vị Ương, lần này cậu thật sự đến quá trễ, nhóm anh Cẩn đi hết rồi.”

“Lãnh Hoài Cẩn rời đi rồi sao?”

Nghe Lãnh Diệp nói như vậy, Thẩm Vị Ương ngẩn người, sau khi hiểu ra thì lập tức lo lắng hỏi cậu ấy: “Bọn họ định đi đâu?”

Thấy cô sốt ruột như vậy, Lãnh Diệp cảm thấy kỳ lạ: “Đương nhiên là đi xử lý đồng bọn Hồng Kỳ rồi.”

Thẩm Vị Ương: “Bây giờ họ đang ở đâu?”

Lãnh Diệp: “Chắc là ở bến tàu, là ở chỗ bờ biển, đợi tàu hàng trong thôn ra cùng đi luôn.”

Vừa dứt lời, cô chạy vụt đi như một cơn gió.

Lãnh Diệp không hiểu gì hết, vuốt đầu: “Có chuyện gì mà đi vội vậy chứ.”

“Anh Diệp, có phải cô giáo Vị Ương thích anh Cẩn không?”

Khi Lãnh Diệp đang bối rối không hiểu vì sao, một cô bé rất thông minh đã hỏi.

Lãnh Diệp như bị sét đánh: “Nhóc con, không hiểu thì đừng nói bậy, sao có thể chứ, sao Vị Ương có thể thích anh Cẩn được.”

Nói đến đoạn sau, chính cậu ấy cũng không tin, giọng nói dần dần nhỏ lại.

Vị Ương thích anh Cẩn.

Một khi có phỏng đoán này, dường như có rất nhiều chuyện được sáng tỏ.

“Anh Diệp, anh đi đâu vậy?”

“Các em ra sân chơi trước đi, anh sẽ quay lại ngay.”

“Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn, anh đứng lại!”

Khi Thẩm Vị Ương chạy đến bờ biển, Lãnh Hoài Cẩn chuẩn bị lên thuyền.

Nghe thấy cô gọi mình, anh dừng lại, xoay người, nhìn cô với vẻ mặt hờ hững hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng thờ ơ, lộ rõ vẻ xa cách.

Thẩm Vị Ương cảm thấy trái tim chợt lạnh lẽo đi vài phần.

Dáng vẻ tung tăng sáng nay khi đối diện với cặp mắt lạnh lùng ấy của anh lộ rõ vẻ buồn cười.

“Anh, anh phải đi sao?”

Sau khi đến gần, cô hơi bức rức dừng lại cách anh vài bước, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt lạnh lùng của anh giống như nhũ băng, đâm vào cô chảy máu đầm đìa.

“Tôi nghĩ tôi đi đâu, chắc cũng không cần trình bày với cô Thẩm đây nhỉ.”

“Nhưng mà…

Nhưng mà đêm qua chúng ta đã rất thân mật.

Tại sao bây giờ anh lại trở lại với dáng vẻ xa cách ngàn dặm vậy chứ.

Đây là điều cô muốn hỏi nhưng bây giờ lại không thể nói ra.

Cô có thể tưởng tượng, nếu cô thực sự không biết nặng nhẹ mà hỏi ra câu ấy, cuối cùng điều nhận lại sẽ chỉ là một sự sỉ nhục.

Lãnh Hoài Cẩn liếc cô, sau đó xoay người đi về phía tàu, định rời đi.

Thẩm Vị Ương mở miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, nhìn anh từng bước rời xa mình.

Giờ đã đến bước đường này, anh đã thể hiện rõ ràng như vậy, cô không thể tự làm nhục mình thêm nữa.

Khi cô tỉnh táo lại, chính Lãnh Diệp đã chu đáo dùng khăn giấy lau nước mắt đang rơi xuống cho cô.

Có sự thương xót trong đôi mắt sạch sẽ của chàng trai trẻ.

“Anh ba của tớ rất khó theo đuổi, chị Khương Khương đã theo anh ấy mười năm mà cũng không có gì thay đổi.”

Khương Khương đã theo đuổi anh mười năm sao?

Thẩm Vị Ương hoảng hốt nhìn anh ta.

Lãnh Diệp chỉ vào vầng trăng mờ ảo còn chưa biến mất hẳn ở chân trời, nhìn cô nói: “Anh ba chính là vầng trăng kia, vĩnh viễn sáng ngời treo ở trên cao nhưng sẽ không bao giờ chạy về phía cậu.”

“Nhưng chính vì anh là mặt trăng trên trời cao không thể với tới nên mấy cô gái như cậu mới lún sâu vào nhỉ?”

Thẩm Vị Ương nhìn theo hướng ngón tay của cậu ấy, nước mắt lại trào ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối khẽ khóc thút thít.

Là do cô mơ mộng hão huyền.

Khương Khương tốt hơn cô rất nhiều mà vẫn không đổi lấy được tấm chân tình của anh thì cô dựa vào đâu chứ?

là một cô gái bình thường không có gì cả, dựa vào cái gì mà mong đợi xa vời có được sự xem trọng của người thừa kế gia tộc lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK