Bà nội Chris rất tốt, vừa gặp mặt nói chuyện mà bà đã dùng thân phận nhà thiết kế tự do để cô ký kết hợp đồng với Alice.
Váy cưới cao cấp đặt trước cấp S của Alice đã bắt đầu tiến hành đấu giá bản nháp trong nội bộ hội viên rồi. Bà nội Chris đánh giá cô rất cao, giúp cô sửa thiết kế châu
bầu không am hiểu lắm, hoàn thành hệ liệt “Thương Hải“. Cuối cùng bà còn mang tác phẩm đầu tay của một nhà thiết kế mới vô danh là cô đi đấu giá, đặt tại vị trí cuối
cùng.
Sau khi thưởng thức nguyên bộ sưu tập áo cưới do nhà thiết kế chính của Alice làm ra, sản phẩm cuối cùng lên sàn là bản vẽ hiệu ứng 3D đã khiến mọi người ngạc
nhiên ồ lên vì quá đẹp, đến lúc nhìn thấy nhà thiết kế là một cái tên chưa từng nghe nói bao giờ thì không một ai muốn đấu giá cả.
Người có thể tới buổi đấu giá này không giàu cũng sang, đồng nghĩa với việc đối với họ, danh tiếng của chiếc áo cưới quan trọng hơn giá trị nó mang lại rất nhiều. Nếu
như bộ áo cưới này là Alice thiết kế, họ nhất định sẽ hét giá cao giành lấy, về sau còn là tác phẩm nghệ thuật có giá trị sưu tầm có thể lấy ra khoe khoang bất cứ lúc nào nữa
đấy.
Đáng tiếc đây lại là tác phẩm của một nhà thiết kế không có tiếng tăm gì, chẳng ai bằng lòng vung tiền như rác đi cược tương lai của một nhà thiết kế nhỏ bé cả.
Thẩm Vị Ương rất khó quên được cảm giác lúng túng khi đứng trên sân khấu im phăng phắc, đối với người hiếu thắng kiêu ngạo như cô mà nói chẳng khác gì một sự
nhục nhã.
Ngay tại lúc cô tưởng rằng mình sẽ tiếp tục mất mặt như thế, có người giơ bảng báo giá một trăm tỷ, chấn động toàn trường.
Một trăm tỷ là hạn mức cao nhất của buổi đấu giá, đồng nghĩa với việc cho Alice phí nhân công mức lớn nhất, dùng chất liệu tốt nhất phục hồi hoàn hảo thiết kế trên
bản thảo, mặc kệ mọi phí tổn.
Mức giá này chưa từng xuất hiện từ trước đến nay trong lịch sử đấu giá nội bộ của Alice, thông qua lần này, danh tiếng của cô nâng cao một bước, trở thành nhà thiết
kể mới nổi trong vòng.
Người mua kia đấu giá xong thì rời đi luôn, sau đó bọn họ liên hệ qua email về một số chi tiết trong quá trình chế tác, ví dụ như kim cương đỉnh trên váy dùng loại nào
thì tốt hơn. Bọn họ trò chuyện rất nhiều nhưng mà bản vẽ cuối cùng vẫn dựa theo ý tưởng của cô.
Cảm giác đó rất kỳ diệu, giống như bọn họ đang cùng nhau chuẩn bị lễ cưới của mình vậy.
Khi ấy cô cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng đây là chiếc áo cưới đầu tiên mình thiết kế, gửi gắm tưởng tượng ban đầu với hôn nhân của bản thân mà thôi.
Sau đó áo cưới còn chưa làm xong, phương hướng nghề nghiệp cũng chưa nghĩ kỹ, cô đã bị cậu mợ hãm hại, trời xui đất khiến xảy ra quan hệ với Lãnh Hoài Cẩn, đâm
lao phải theo lao kết hôn với anh, chôn hết tất cả mộng tưởng của bản thân trong cuộc hôn nhân vô vọng ấy.
Cô rất yêu anh.
Trước khi kết hôn đang là nam thần của mình, thoắt cái đã thành chồng, loại cảm giác này giống như trúng số vậy.
Lúc ấy cả đầu cô toàn là yêu đương nên rất nghe lời anh, sóng gió dư luận bị phóng viên chụp được ở khách sạn còn chưa qua, anh không cho cô ra ngoài làm việc, bắt
ở trong nhà. Cô cũng ngoan ngoãn, mỗi ngày đều biết thân biết phận ở nhà nghĩ ngợi nấu món gì, có thể dành thời gian cả ngày chuẩn bị đồ ăn chờ anh về ăn cơm.
Khi đó việc chế tác áo cưới đã hoàn thành những bước đầu tiên, chỉ đợi giao cho thợ thủ công may thành sản phẩm thì người mua nọ lại nói tạm thời không cần nữa. Bên phía anh ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại không có cách nào tổ chức lễ cưới, áo cưới đành gửi nhờ tại Alice, đợi sau này có duyên thì anh ta lại đến lấy.
Về sau bọn họ không còn liên hệ nữa, từ lúc nhau bàn bạc chi tiết áo cưới qua email đến khi cắt đứt liên hệ, cô vẫn luôn không biết đối phương là ai.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như người mua kia là Lãnh Hoài Cẩn, hẳn khi đó anh đã biết sự tồn tại của Lãnh Diên, bắt đầu do dự hướng đi của cuộc hôn nhân này.
“Lúc ấy anh còn ở nước ngoài nhưng vẫn biết đấy là tác phẩm đầu tiên của em, còn là áo cưới. Anh đã nghĩ muốn mua về tặng cho em, mặc kệ dùng hình thức gì đi nữa, chúng ta có thể kết hôn là tốt nhất, không thể kết hôn thì xem như là đồ cưới anh tặng em cũng được.”
Lãnh Hoài Cẩn khẽ giải thích với cô: “Anh không cố ý không tham gia buổi đấu giá, lúc ấy thật sự không đi được, về sau muốn đợi sóng gió dư luận lắng xuống rồi cho em một lễ cưới nhưng em cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đẩy, thật xin lỗi, Vị Ương.”
Nhìn vẻ mặt ủ rũ buồn bã của anh, rốt cuộc Thẩm Vị Ương không nhịn được bật cười: “Tổng giám đốc Lãnh thiếu tự tin như thế à, anh bằng lòng tặng áo cưới cho em để
em kết hôn với người khác hả? Em còn tưởng anh sẽ bá đạo ép hôn chứ.”
Nghe những lời này của cô, Lãnh Hoài Cẩn mừng rõ ngẩng đầu, trong cặp mắt đen như mực kia điểm xuyết những tia mong đợi lấp lánh: “Em đồng ý?”
Thẩm Vị Ương không nói gì, chỉ cười với anh rồi vươn tay phải của mình ra, ánh mắt chan chứa tình cảm vô bờ bến.
Lãnh Hoài Cẩn nghiêm túc đeo chiếc nhẫn kim cương do cô tự tay thiết kế dựa theo bàn bạc của hai người lên ngón tay thon dài của cô, cuối cùng đặt lên đó một nụ hôn đầy thành kính.
“Hôn một cái, hôn một cái!”
Yến Hồi hóng hớt la to, đám người vây xem lập tức rộn rã hẳn lên.
Thẩm Vị Ương cũng không ngại ngùng, khi Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu hôn mình, cô cũng thân thiết vòng tay qua cổ anh, hôn nhau nồng nhiệt dưới một ngàn ngọn đèn Khổng Minh, đây là tình yêu đến chết cũng không đổi thuộc chỉ thuộc về họ…
“Có bao nhiêu người vây xem thì có bấy nhiêu người hâm mộ.”
Cảnh tượng cầu hôn hoành tráng như tranh vẽ bày ra trước mắt, Diệp Phù Tô vẫn luôn đứng bên cửa sổ nhà tre quan sát toàn bộ, thờ ơ nói với Thân Khiết đứng bên cạnh: “Đã cầu hôn rồi, tin rằng không tới hai tháng nữa, bọn họ sẽ có một lễ cưới thế kỷ oanh động toàn cầu. Tuy nhiên, chỉ cần cô bằng lòng, cô dâu khiến hàng triệu người
hâm mộ kia sẽ là cô.”
Thân Khiết siết chặt tay, bộ móng mới làm không lâu ghìm sâu vào thịt trong lòng bàn tay nhưng cơn đau đã tê liệt từ lâu rồi.
“Tại sao tôi phải tin anh, anh không cảm thấy cách anh vừa nói nực cười y hệt chuyện trên đời này có quỷ à?”
Diệp Phù Tô mặc kệ cô ta, tiếp tục bình tĩnh nhìn khung cảnh náo nhiệt bên dưới.
Cuối cùng vẫn là Thân Khiết không đủ kiên nhẫn trước: “Chuyện liên quan tới sống chết, dù sao anh cũng nên khiến tôi tin tưởng anh chứ.”
“Phải thế nào thì cô mới có thể tin tôi?” Diệp Phù Tô lạnh lùng mở miệng.
Tầm mắt Thân Khiết rơi xuống người phụ nữ đang hạnh phúc đan xen mười ngón tay với Lãnh Hoài Cẩn, cắn răng: “Anh cũng đừng nói với tôi, tất cả những gì anh làm
đều vì giành lấy Thẩm Vị Ương nhé?”
Diệp Phù Tô quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm đến mức da đầu Thân Khiết tê dại.
“Anh nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi có gì sao?”
“Trên mặt cô chỉ có ghen.” Diệp Phù Tô cười khẩy dời mắt: “Điều cô thắc mắc nhất chắc là tại sao tôi vẫn không cần thân thể này của cô đúng không?”
Thân Khiết trừng anh ta: “Đúng, nếu như phải đổi, vì sao anh không dùng thân thể này của tôi, chẳng lẽ tôi không đẹp như cô ta, anh cảm thấy bạc đãi cô ta?”
”Đây cũng là lời nói thật.” Ánh mắt Diệp Phù Tô lại rơi xuống trên người Thẩm Vị Ương ở phía xa, ngũ quan anh tuấn lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn: “Chủ yếu vẫn là tôi chê cô bẩn, không xứng với cô ấy.”