Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn anh trai khúm núm xin lỗi Lãnh Hoài Cẩn, trong lòng Maya rất khó chịu.

Thế nhưng nhóm bạn thân của cô ta còn bắt đầu giả bộ đến “an ủi” cô ta.

“Maya, cậu không sao chứ? Vừa rồi tôi thấy hình như ngài Lãnh rất chán ghét cậu, anh ấy không nói gì khó nghe chứ?”

“Thật là dọa chết tôi rồi, tính tình ngài Lãnh tốt lắm mà, sao vừa rồi lại hung dữ với cậu vậy chứ? Rõ ràng là mười mấy năm trước tớ tham gia bữa tiệc chào hỏi anh ấy, anh ấy còn rất dễ gần mà.”

“Thật ra Maya à, cậu cũng không cần quá khó chịu đâu. Thân phận của cậu không bằng công chúa Haya, vẻ ngoài lại không bằng Diệp Chiêu Chiêu. Ngài Lãnh không thích cậu cũng rất bình thường mà thôi. Thật ra cũng không sao hết, cậu không cần để ý, dù sao địa vị và vẻ đẹp đều là trời sinh, có miễn cưỡng cũng không được.”

Trông thì như bọn họ đang an ủi Maya, thật ra lại nhẹ nhàng đâm vào vết sẹo của cô ta nhiều lần khiến cô ta khó chịu.

Maya lại không thể tức giận, ở trong mắt bọn họ, cô ta càng tức giận lại càng thảm hại.

Cảm giác này rất uất ức.

Cũng may là Cố Vãn Chu đã tới.

Hôm nay cô ta mặc lễ phục sát người màu đen khoét lưng sâu, cao quý như thiên nga, giẫm lên giày cao gót yểu điệu đi vào phòng tiệc, lập tức trở thành tiêu điểm của

mọi người.

Maya có quan hệ khá tốt với cô ta, lúc này thấy cô ta đã tới, lập tức giống như tìm được người cứu mạng, gọi đối phương đến bên cạnh mình.

Cố Vấn Chu là cháu gái của Thân vương Sawyer, tuy rằng không phải người của hoàng thất nhưng bởi vì ông ngoại đã trở thành Thân vương, còn có IQ và EQ của cô ta nên cô ta có địa vị rất cao trong số những cô gái trẻ tuổi trong giới thượng lưu, không thua gì công chúa Haya.

Cố Văn Chu vừa tới, lập tức trở thành đối tượng được mọi người nịnh nọt.

“Văn Chu, hôm nay cô đẹp quá, vẻ đẹp khiến người ta choáng ngợp.”

“Đúng đúng đúng, Diệp Chiêu Chiêu Mộc Chiêu Chiêu gì đó, không có cửa với Văn Chu của chúng ta.”

“Hơn nữa nhân cách của Văn Chu lại rất tốt, chỉ riêng chuyện này đã tốt hơn kẻ thứ ba Diệp Chiêu Chiêu kia rồi.”

Cố Vấn Chu mỉm cười lễ phép nghe bọn họ phàn nàn, chờ đến khi bọn họ nói hả giận mới nhẹ nhàng hỏi: “Diệp Chiêu Chiêu là ai? Hôm nay có bạn mới mà tôi không biết sao?”

“Bạn mới gì chứ, cũng chỉ là kẻ hề thích nhảy nhót mà thôi.” Vừa nhắc tới Diệp Chiêu Chiêu, Maya lập tức nổi giận, giọng điệu cũng chán ghét: “Hơn nữa cô ta còn là kẻ thứ ba, sao chúng ta có thể làm bạn với loại phụ nữ không biết xấu hổ đó được.”

Ánh mắt Cố Văn Chu sâu thẳm, bề ngoài vẫn hòa nhã, khó hiểu nhìn bọn họ.

Vì thế Maya nổi giận kể hết mọi chuyện xảy ra vừa rồi của Diệp Chiêu Chiêu cho Cố Văn Chu nghe.

Nói xong, cô tô còn không quên phê phán: “Cô ta là con khốn không được dạy dỗ đàng hoàng. Người… À không, công chúa Haya có thân phận thế nào, thân phận của cô ta ra sao, lại dám chọc giận công chúa Haya, phá hỏng bữa tiệc thịnh soạn như thế này.”

Lập tức có người hùa theo: “Đúng vậy đó Văn Chu, cô chưa nhìn thấy bộ dạng như bà đây đẹp nhất thế giới của cô ta đâu. Thấy mà tởm muốn chết, ngoại trừ khuôn mặt

yêu tinh quyến rũ đàn ông kia, tôi đoán trong đầu cô ta trống rỗng chẳng có gì.”

“Không phải chứ, mấy cô cảm thấy cô ta đẹp sao? Là người đẹp trăm năm khó gặp hả? Tôi lại không cảm thấy như thế, tôi chỉ cảm thấy cô ta kỳ quái, lẳng lơ, xem ra cũng không phải là người đứng đắn gì. Dù sao tôi cũng không thích vẻ đẹp như thế, tôi thích vẻ đẹp đoan trang nổi bật của Văn Chu hơn.”

“Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy khuôn mặt của cô ta không phải sở thích của tôi. Làn da quá trắng, vừa thấy đã biết không khỏe mạnh, mái tóc đen dài xõa tung của cô ta có thể chụp ảnh Sadako được luôn rồi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, không hiểu mấy người khen cô ta đẹp mắt có khiếu thẩm mỹ thế nào. Rõ ràng là Diệp Chiêu Chiêu rất xấu, sau khi tẩy trang, cô gái nào trong phòng tiệc này cũng đẹp hơn cô ta, cô ta thật sự rất xấu.”

Người này còn chưa nói xong, Thẩm Vị Ương mặc lễ phục hoàng thất xách làn váy đi vào phòng tiệc, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Thiết kế làn váy bồng bềnh màu trắng giống như váy cưới, khác với thiết kế phong cách hoàng thất rườm rà xa hoa trước kia. Chiếc váy này đơn giản mà tinh xảo, cao

quý lại thánh khiết, trên làn váy thêu hoa hồng đỏ tươi sáng rực như nâng cao cấp bậc cho toàn bộ thiết kế này.

Mà Diệp Chiêu Chiêu lại có vòng eo mảnh khảnh, bờ vai vuông gầy mà tinh xảo, chiếc cổ trắng ngần như thiên nga mảnh khảnh, cộng với khuôn mặt tuyệt sắc vô song,

cô giống như người mẫu đặc biệt được tuyển chọn riêng cho chiếc váy này.

Ngoại trừ cô, không ai xứng với chiếc váy thánh thiện như thế.

Một người phụ nữ cao quý và thanh lịch như vậy, giống như công chúa thực sự bước ra từ trong tranh.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều tập trung sự chú ý vào cô, gần như không rời mắt được.

Lãnh Hoài Cẩn cũng sững sờ, nhưng chờ anh nhận ra, sắc mặt lại trở nên rất khó coi.

“Sao em lại mặc cái váy này?”

vây.

Thẩm Vị Ương vô cùng chờ mong đi về phía anh, không ngờ lại trông thấy dáng vẻ căng thẳng của anh.

Sau khi cảm giác mất mát qua đi, cô chợt có dự cảm xấu.

“Cái váy này có vấn đề sao?”

Cô nhỏ giọng hỏi anh.

Thật ra vừa rồi khi thay quần áo trong phòng, cô đã cảm thấy kỳ quái, chiếc váy này quá đẹp quá long trọng, không phù hợp với thân phận trợ lý của cô hôm nay.

Nhưng khi cô hỏi hầu gái kia, cô ta lại nói đây là lễ phục mà A Cẩn chuẩn bị cho cô.

Ngẫm lại bình thường A Cẩn cũng không muốn thấy cô oan ức, luôn muốn cho cô điều tốt nhất, thế nên cô mới thay chiếc váy này.

Thật ra cô cũng hơi chờ mong, phụ nữ đều thích chưng diện và mơ mộng, cô muốn mặc lễ phục giống như váy cưới này khiêu vũ với A Cẩn trong lâu đài xa hoa như

Mặc dù hôn lễ của bọn họ bị gián đoạn tạm thời, nhưng cô có thể mặc bộ lễ phục này trước cho đã ghiền.

Không ngờ khi cô rất chờ mong đi tới trước mặt anh, lại nhìn thấy dáng vẻ như gặp nạn của anh, làm cho cô căng thẳng, hoang mang không biết có phải mình đã làm

sai chuyện gì hay không.

“Đây không phải là váy cưới mà anh chuẩn bị cho em sao?”

Lãnh Hoài Cẩn không biết vì sao, anh vô thức cản trước người cô, nhưng không còn kịp nữa rồi, nữ vương bệ hạ đã đi về phía này.

“Nữ vương bệ hạ, cô ấy không biết đây là chiếc váy mà công chúa Anna đã mặc khi còn sống, mong bà tha thứ cho cô ấy.”

Lãnh Hoài Cẩn nắm tay Thẩm Vị Ương, bảo vệ cô phía sau, anh vội vàng giải thích với nữ vương bệ hạ.

Nữ vương bệ hạ nhìn Thẩm Vị Ương chằm chằm, tuy ánh mắt lớn tuổi nhưng vẫn trong trẻo như trước, đồng thời cũng rất nghiêm khắc: “Cởi ra.”

Thẩm Vị Ương chợt cảm thấy lạnh lẽo, cô ý thức được có thể mình đã bị ai đó gài bẫy, cô siết chặt tay Lãnh Hoài Cẩn, hỏi anh: “A Cẩn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bây giờ nữ vương bệ hạ đã nổi giận ngút trời, Lãnh Hoài Cẩn cũng không ngại để bà ta tức giận hơn. Anh nhỏ giọng giải thích với Thẩm Vị Ương ở trước mặt bà ta.

“Công chúa Anna là con gái của nữ vương bệ hạ nhưng đã qua đời năm mười tám tuổi. Chiếc váy này là váy cô ấy mặc vào lễ trưởng thành, nữ vương bệ hạ không thích chiếc váy này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK