Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ, không phải do cô ấy, tối qua cô ấy đến đưa thuốc cho con, con uống nhiều quá, con…”

Mau thay quần áo rồi ra ngoài với mẹ, hiện giờ mẹ không có tâm tình hỏi chuyện đời tư của con.”

Thẩm Vị Ương nhức đầu cắt lời đứa con trai đang muốn giải thích, nói xong liền đi ra ngoài để hai người thay quần áo.

Úc Thì Phong sẽ sớm đến, cô vốn còn muốn Lãnh Quân cùng anh ta có giao thiệp nhiều hơn, người trẻ tuổi với nhau trao đổi sẽ dễ dàng hơn. Chỉ là muốn mở cửa phòng để xem cậu về chưa, kết quả mở cửa thì…

Ai có thể ngờ, cậu lại đưa phụ nữ có chồng về qua đêm!

Nhưng việc Lãnh Y Y mang thai và kết hôn quá lớn, Thẩm Vị Ương hiện tại không có thời gian suy nghĩ Tiểu Mộ có ý gì, vì sao lại dây dưa với Lãnh Quân.

Bây giờ cô chỉ muốn định hôn sự cho Lãnh Y Y cùng Úc Thời Phong, hoàn thành chấp niệm cho con gái cô.

Lãnh Quân cùng Hạng Tri Mộ đều không biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, nhất là Hạng Tri Mộ trong lòng còn đang cảm thấy rất tệ khi nghĩ đến thái độ thờ ơ vừa rồi của Thẩm Vị Ương.

Dì Thẩm nhất định sẽ cho rằng cô là một người phụ nữ không đứng đắn.

Cô mới chỉ gặp qua Thẩm Vị Ương một lần nhưng thật sự rất thích dì ấy.

Lần trước cô trực tiếp lấy đoạn video ra để làm nhục nhà họ Lãnh, Thẩm Vị Ương không chỉ trừng phạt Lãnh Quân thay cô mà còn động viên, lúc tiễn cô về còn khen ngợi cô dũng cảm.

Thế nhưng hiện tại…

Nhìn xuống những dấu tích trên người, nước mắt của cô rơi lã chã.

Lãnh Quân hoảng sợ, lập tức chạy tới lau nước mắt cho cô: “Mộ Mộ, thực xin lỗi em, là lỗi của anh. Hôm qua anh uống nhiều, anh xin lỗi em… Là lỗi của anh! Em đừng khóc nữa được không? Mẹ anh sẽ không làm gì em đâu, anh sẽ bảo vệ em mà.”

“Mộ Mộ?”

Hạng Tri Mộ tránh đi bàn tay muốn lau đi nước mắt cho cô, ngước đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc, cười lạnh nhìn anh:

“Sao bây giờ lại không gọi A Diên nữa rồi?”

A Diên ư?

Lãnh Quân cầm khăn giấy đứng sững lại đó, khi cô nhắc đến cái tên đó máu toàn thân như đông cứng lại.

“Em, em nhớ sao?”

Cổ họng anh thắt lại, giọng khàn hỏi.

Hạng Tri Mộ cười lạnh:

“Thật ra cũng rất tốt, trước đây tôi cũng cảm thấy bối rối không biết tại sao Lãnh tiên sinh lại tiếp cận mình, nhưng bây giờ biết anh Lãnh đây coi tôi như người thế thân, tôi cũng yên tâm phần nào.”

Một lời trực tiếp thừa nhận xem người khác như thế thân cho bạch nguyệt quang so ra còn đem lại cảm giác an toàn và dễ hiểu hơn người khác tiếp cận họ mà không

rõ lý do.

Hạng Tri Mộ phớt lờ sự khó chịu trong lòng, cảm thấy việc đối mặt với Lãnh Quân có chút dễ dàng hơn trước.

Cô ấy nhủ như vậy. Còn anh ngõ cô đã nhớ ra rồi. Thẩm Vị Ương gọi đến, giục anh ta ra ngoài.

Lãnh Quân cảm nhận được sự khác thường của mẹ, liền nói với Hạng Tri Mộ đợi anh quay lại, vội vàng thay quần áo rồi đi xuống lầu.

“Thay quần áo đi.”

Thẩm Vị Ương ở cửa đợi mấy phút, thấy con trai mình một thân thường phục đi ra, liền cau mày bảo cậu vào thay đồ.

Lãnh Quân nghi hoặc nhìn cô: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

Tại sao anh cảm thấy rằng mẹ anh ấy không yêu cầu anh ấy ra ngoài để nói về anh ấy và Mumu.

Nhưng tại sao anh ta lại nghiêm túc như vậy, có điều gì lớn hơn việc anh ta ngủ một người phụ nữ đã có gia đình ở nhà bây giờ không?

Thẩm Vị Ương nói ngắn gọn về việc Lãnh Y Y mang thai, sau đó đẩy anh vào: “Mau thay quần áo tươm tất đi, lát nữa Úc Thời Phong sẽ tới đây bàn chuyện cưới xin, nếu chuyện này không thành, em gái con coi như xong.”

Sắc mặt Lãnh Quân u ám: “Nhất định phải kết hôn sao? Thêm một đứa trẻ thôi, Lãnh gia không phải không nuôi nổi.”

Thẩm Vị Ương tức giận trừng mắt nhìn cậu: “Y Y mang thai là để được kết hôn, còn sau này mẹ sẽ chú ý đến con, đừng nói không kết hôn, hôm nay bọn nó nhất định phải kết hôn.”

Nói đúng hơn là mẹ cùng Y Y đã nói từ hôm qua rồi.

Biển khổ vô hạn, con bé cũng không muốn quay đầu lại, thân là người thân, bọn họ chỉ có thể tận lực đứng sau con bé thôi.

Lãnh Quân bức bối không chịu xuống nước:

“Vậy thì đừng để con đi, con bé sao lại không biết xấu hổ như vậy, Úc Thời Phong rõ ràng không thích con bé, con bé còn muốn quay lại, hiện tại lại lấy đứa trẻ ra để ép hôn! Mẹ, mẹ không thể dung túng con bé, đứa trẻ này không thể giữ được, cuộc hôn nhân này cũng không nên bắt đầu!”

Lãnh Y Y vốn dĩ không muốn kết hôn, con bé làm vậy với Úc Thời Phong là để cứu hắn bởi một khi con bé kết hôn với Úc Thời Phong, Lãnh gia sẽ không bao giờ được đụng đến Úc Thời Phong nữa.

Chỉ là bố mẹ cậu không biết Úc Thời Phong đã làm gì, hiển nhiên đây không phải lúc nói chuyện này bởi nếu cậu nói ra, Lãnh Y Y chắc chắn sẽ phá thai và chết cùng Úc

Thời Phong!

Cậu chỉ không thích những gì Úc Thời Phong đã làm, cậu vẫn rất yêu thương em gái mình.

Cô em gái cùng cậu trưởng thành và đứa cháu trai chưa chào đời, hai sinh mệnh đều bị cậu nắm trọn trong tay thế này.

“Con nói ai không biết xấu hổ? Em gái con có lõ dại thế nào cũng còn tìm một thanh niên độc thân. Tự nhìn xem trong phòng con lại là ai? Quân, thể diện của Lãnh gia

chúng ta là bị con vứt hết, không ai có thể so với con được về độ không biết xấu hổ.”

“Được rồi, mẹ,” Lãnh Quân cố hết sức an ủi Thẩm Vị Ương bằng một nụ cười ôn hòa, “Con biết mình sai rồi, con về phòng thay quần áo trước, chuyện của Y Y rất quan

trọng, con sẽ để Úc Thời Phong cưới con bé.”

Khi cậu trở lại phòng ngủ, vẻ mặt của cậu hoàn toàn méo mó, khuôn mặt khát máu như ẩn ẩn một trận bão.

Cuối cùng sau bao cơ hội cậu đã gần như nuốt chửng Úc gia và thoát khỏi Úc Thời Phong thế nhưng Y Y, sao em lại hồ đồ vậy!

Dẫu em biết liều mạng để bảo vệ hắn thì hắn vẫn sẽ không có chút cảm kích nào.

“Dì Thẩm và anh đã nói chuyện gì sao?”

Đây là lần đầu tiên Hạng Tri Mộ nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Lãnh Quân, vì vậy cô có chút lo lắng hỏi cậu.

Lãnh Quân lúc này mới nhớ tới Hạng Tri Mộ đang ở trong phòng, đưa tay xoa đầu an ủi cô: “Không liên quan gì đến em, chỉ là trong nhà đã xảy ra chuyện.”

“Chuyện tối hôm qua là anh có lỗi với em, nhưng Mộ Mộ, anh phải thừa nhận, ngay cả khi tỉnh táo anh cũng muốn có em. Ly hôn với Lý Cảnh càng sớm càng tốt, còn nếu em không giải quyết được, anh có thể thay em.”

Những gì cậu muốn có thì phải đường đường chính chính. Cậu muốn cưới cô thì cô phải ly hôn với Lý Cảnh càng sớm càng tốt. Hạng Tri Mộ ngồi trên giường, chỉ nhàn

nhạt không nói gì.

Lãnh Quân không nói gì nữa, sau khi bảo cô không được chạy lung tung trong phòng, liền thay một bộ âu phục đi xuống lầu.

Cậu vừa đi ra ngoài đã thấy Lãnh Y Y đang đợi anh ở cửa. Mắt con bé hơi đỏ, chắc đêm qua con bé đã khóc rất nhiều.

“Anh hai.”

Con bé run run gọi cậu. Cơn giận dữ của Lãnh Quân đã qua, giờ chỉ còn biết bất lực.

“Đừng sợ, có anh ở đây.” Cậu thở dài, nắm tay em gái dẫn xuống lầu như khi còn nhỏ.

Cảm nhận được nhiệt độ người đang ôm lấy mình, Lãnh Y Y cắn môi phát khóc, không khỏi run rẩy kêu lên: “Thực xin lỗi.”

Lãnh Quân giúp cô lau nước mắt, hiếm khi dịu dàng nói với con bé: “Sao em lại khóc? Chuyện lớn như vậy, em sắp làm mẹ rồi, sao còn thích khóc nhè như khi còn là con nít thể? Đừng khóc nữa, được chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK