Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngón tay Joy sạch sẽ, xinh đẹp. Chiếc kẹo bơ cứng lặng lẽ nằm trên những đường chỉ tay rõ ràng trong lòng bàn tay anh ta khiến nước mắt Cố Vấn Chu lập tức

Đi xuống.

Tay cô ta run rẩy cầm lấy cái kẹo, nhẹ nhàng bóc nó ra và đưa cho Liễu Hoài Xuyên.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt ươn ướt

“Thân phận tôi đáng xấu hổ, nhà họ Diệp không cần tôi, nhà họ Cố cũng không thích tôi, Cố Trường Đình không nhớ sở thích của tôi, còn Joy nhớ là vì tôi từng đánh một trận với Cáp Nhã, nhưng Liễu Hoài Xuyên, tôi thỉnh cầu anh có thể nhớ kỹ một điều, trên thế giới này đã từng có một người giống như tôi, có đôi khi cũng chỉ là một cô gái nhỏ thích ăn đồ ngọt.”

Giờ phút này, Cổ Văn Chu không còn bộ dáng của một người phụ nữ rắn rết giống như lần đầu gặp mặt mà chân thành nhìn anh ta, nhìn cô thật giống một cô gái nhỏ

ngây thơ trong sáng.

Bàn tay đang cầm chén rượu độc của Liễu Hoài Xuyên khẽ run lên, tâm tình anh ta có chút phức tạp.

Tay Cố Văn Chu cũng run rẩy, ánh sáng trong mắt cô dần dần biến mất, cuối cùng cô ta chỉ biết tự giễu:

“Không sao, không nhớ cũng tốt, một người như tôi, chỉ sợ sẽ làm ô uế ký ức của cảnh sát Liễu đây.”

Dù sao đây vẫn là cô bé mà anh ta nhìn từ bé đến lớn, hôm nay lại đi đến bước đường cùng, Joy không khỏi cảm thấy thương xót.

Anh ta lấy rượu độc trong tay Liễu Hoài Xuyên đặt trên bàn bên cạnh, sau đó nói với Liễu Hoài Xuyên:

“Anh tiễn cô ấy thêm một đoạn đường nhé, tôi sẽ chờ anh ở bên ngoài.”

Có mấy lời chỉ khi có riêng hai người thì mới dễ dàng nói ra được. Liễu Hoài Xuyên hiểu ý tứ của Joy khi muốn mình tiễn Cố Văn Chu một đoạn đường. Chờ đến khi Joy

ra ngoài, anh mới cầm lấy kẹo bơ cứng trong tay Cố Vấn Chu đưa vào miệng, nghiêm túc nhìn cô và nói:

“Tôi sẽ nhớ kỹ.”

Sau cùng, ánh mắt anh nhìn cô vẫn mang theo chút thương cảm:

“Cô yên tâm, sau khi cô ra đi, tôi sẽ mang tro cốt của cô đến bên bờ biển, tuyệt đối không để cô phải chôn cất ở nhà họ Cố hay nhà họ Diệp.”

“Anh vẫn nhớ à”

ו

Lúc này, cuối cùng Cố Văn Chu cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Đây là những gì cô ấy đã nói trong lúc đóng giả thành Tăng Tiểu Khả, khi cùng anh đạp xe ngang qua bãi biển. Anh vẫn còn nhớ, hơn nữa còn hiểu lý do tại sao cô muốn được chôn cất bên bờ biển, điều này khiến cô rất vui mừng, đúng là không uổng công cô sống cả một

đời.

“Cô không trách tôi sao?”

Thấy cô ấy lẳng lặng khom người cầm chén rượu độc lên, Liễu Hoài Xuyên rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi. Cố Văn Chu cầm chén rượu lên, cũng không vì câu hỏi

của anh mà có bất kỳ dao động nào:

“Thắng làm vua thua làm giặc, tôi thua vì một phút mềm lòng, nhưng tự tôi cam tâm tình nguyện.”

Trong nháy mắt, vẻ ngây thơ như một cô gái nhỏ đã lập tức biến mất, cô lại trở thành Cố Văn Chu lạnh lùng xa cách, không gì có thể xâm phạm.

“Nói với Thẩm Vị Ương, cô ta hại chết anh trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô ta, một mạng đổi một mạng, cô ta sẽ phải hối hận khi trở lại Đế Đô.”

“Cô nói vậy là có ý gì?”

Liễu Hoài Xuyên vội vàng hỏi.

”Cô còn tính toán làm cái gì nữa?”

Cổ Văn Chu nhìn dáng vẻ lo lắng của anh ta, nụ cười trên môi càng lúc càng trở nên tự mãn:

“Cảnh sát Liễu có bản lĩnh lớn như vậy thì tự anh tìm hiểu đi, tôi đã để lại cho cô ta một bất ngờ lớn ở Đế Đô, điều này chắc chắn sẽ khiến cô ta cả đời không quên

được.”

“Cổ Văn Chun

“Liễu Hoài Xuyên, vĩnh biệt.”

Khi Liễu Hoài Xuyên còn muốn gặng hỏi, Cố Vấn Chu đã uống hết chén rượu độc trong tay. Ánh nhìn cuối cùng mà cô dành cho anh dường như chất chứa nỗi đau thấu

trời. Đời người không sớm không muộn, chậm một bước là sai cả đời.

Anh trai à, thật xin lỗi, kiếp sau em chỉ mong gặp được Liễu Hoài Xuyên, không muốn lại phải quen biết anh.

“Đây là kết cục tốt nhất cho cô ấy rồi. Thực ra, cô ấy vẫn luôn bị kẹp trong ân oán giữa hai nhà Cố – Diệp, hiện tại cũng coi như là được giải thoát.”

Khi Liễu Hoài Xuyên rời khỏi phòng giam của Cố Văn Chu, sắc mặt anh nghiêm trọng, nước da tái nhợt, Joy nhịn không được đành an ủi anh. Liễu Hoài Xuyên mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đến mức nào:

“Cô ấy thích ở bên bờ biển, nếu có thể, hãy chôn cô ấy bên bờ biển, cô ấy không muốn tiến vào bất kỳ phần mộ tổ tiên nào, dù là của nhà họ Cố hay nhà họ Diệp.”

Joy có chút sửng sốt:

“Anh không tự mình đi sao?”

Liễu Hoài Xuyên cười chế nhạo:

“Tại sao tôi phải đi? Chẳng lẽ tôi lại vì nhất thời áy náy mà uỷ khuất vợ tương lai của mình sao? Sau khi kết hôn, tôi không có khả năng hằng năm đi cúng bái một người

phụ nữ trước kia có quan hệ mập mờ không rõ với mình. Thật xin lỗi. Tôi không muốn vợ mình khổ sở trong lòng,”

Joy trầm mặc hồi lâu, khi ra khỏi nhà giam, anh ta có chút khó chịu nói:

“Người nước A thật tàn nhẫn, đám Diệp Chiêu Chiêu mấy người không thể đối tốt với anh em họ hơn một chút hay sao?”

Liễu Hoài Xuyên vừa đi ra đã thấy Tuỳ Tố đang đợi ở cổng, cô ấy mặc một chiếc váy dài giản dị, trông dịu dàng và quyến rũ, không giống với phong cách thường ngày

của cô.

“Ở nước A của chúng tôi, có một câu nói thế này, tự tạo nghiệt không thể sống. Không chỉ vì vợ tương lai của tôi, mà còn vì những chiến hữu đã chết của tôi, tôi thực sự không thể nào cất cô ấy trong trái tim mà cúng bái hàng năm.”

Mặc kệ Cố Văn Chu có phải là bị ép buộc hay không, sự thật là cô ta đã tiếp tay cho những kẻ độc ác kia, rất nhiều chiến hữu của Liễu Hoài Xuyên đã chết vì thuốc Số

86. Mỗi người lại có một gia đình, rất nhiều gia đình đã tan võ bởi vì thuốc Số 86. Liễu Hoài Xuyên làm sao có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước với cô ta đây?

Nhìn theo bóng lưng kiên định của anh ta rời đi, Joy đã hiểu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tiếc hận thay cho Cố Văn Chu.

Nếu cô ấy không sinh ra trong hai cái gia đình phức tạp như vậy, hoặc gặp được Liễu Hoài Xuyên sớm hơn một chút, có lẽ họ đã có một kết cục khác.

“Anh Liễu.”

Thấy Liễu Hoài Xuyên đi ra với tâm trạng không tốt, Tuỳ Tố rất lo lắng, nhưng cô không dám hỏi nhiều. Cô ấy sợ sẽ nhận được câu trả lời mà cô ấy không muốn nghe. Liễu Hoài Xuyên đến gần cô, nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng hiếm có của cô, anh rất muốn cúi đầu hôn cô ấy, nhưng lại nhận ra mùi kẹo bơ cứng vẫn còn vương trong miệng, nên chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng.

Tuỳ Tố không biết anh ấy đang nghĩ gì vào lúc này, nhưng cô rất cao hứng vì anh đã chủ động ôm cô thân mật như vậy, nên cũng vươn tay ra ôm anh thật chặt. Tâm trí Liễu Hoài Xuyên vẫn còn một mớ hỗn độn, nhưng giờ khắc này được ôm cô vào lòng anh như tìm thấy được bình yên. Chỉ cần ôm cô là đủ, anh không muốn nhắc thêm bất

cứ điều gì liên quan đến Cố Văn Chu nữa.

Tình cảm của con người vốn phức tạp, dây dưa với Cố Văn Chu lâu như vậy, không thể không có bất cứ cảm tình nào với cô ta, có đôi khi lòng thương hại một người

cũng dựa trên cơ sở là có hảo cảm với người ấy.

Nếu không phải vì các đồng đội phải hy sinh nhiều như vậy khiến anh phải tự cảnh tỉnh chính mình trước một số tình cảm không nên có, thì chưa biết chừng anh cũng đã thật sự yêu Cố Văn Chu rồi. Đây là sự phức tạp trong tình cảm của con người, không thể nào giải thích rõ ràng, vì vậy anh cũng không muốn nói ra, miễn cho Tuỳ Tố lại phải suy nghĩ nhiều.

rôi.

Anh không nói, Tuỳ Tố cũng không muốn hỏi. Chỉ cần hiện tại anh có thể coi mình là bến đỗ bình yên, mỗi khi cảm thấy khó chịu thì cứ ôm mình như thế này là đủ

“Khục khục.”

Cuối cùng, tiếng ho khan của Tuỳ Giản đã kéo cả hai người ra khỏi những suy nghĩ riêng của mình. Yến Hồi đi phía sau Tuỳ Giản, nhìn hai người vội vàng tách ra như chim sợ cành cong, cảm thấy thật thú vị

“Tuỳ Giản, anh dọa đôi vợ chồng son sợ hãi rồi kìa, cho nên tôi đã nói đừng đến đây quấy rầy bọn họ, anh xem bây giờ thật là khó xử phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK